Lâm Ngọc không biết, Mộ Nhân Hậu không tin, nhưng Lục Đình Hách lại là biết được chuyện bên trong.
Lục Tuấn Ngạn ngoại tình trước, thậm chí còn bí mật. Người tình đến bệnh
viện của con bé, ông hoàn toàn có thể hiểu được nỗi đau của Mộ Hiểu
Đồng.
Lục Đình Hách đau lòng cho cô, bởi vậy, dù cô phạm sai, ông cũng không có trách cứ.
Hơn nữa, gả vào nhà họ Lục nhiều năm như vậy, trừ một cái danh phận, nhà họ Lục cho cô, thật sự quá ít.
“Tối nay, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút, có một số việc, chuyện này tạm thời không cần vội!”
Dừng một chút, Lục Đình Hách nhìn về phía Mộ Nhân Hậu, cũng thở dài một
tiếng, “Nhân Hậu, ông cũng đừng trăm ngàn lần trách tội Đồng Đồng! Chờ
qua tối nay, mọi chuyện đều từ từ nói!”
Mộ Niệm Đồng không nói tiếng nào đứng một bên, nhanh chóng nắm chặt tay, thu hồi lại nước mắt.
Cuộc hôn nhân này, là vết dơ lớn nhất trong đời cô.
Lúc trước đồng ý cuộc hôn nhân này, là vì không có đường lựa chọn.
Nhưng mà, sau khi kết hôn, cô cũng từng thử chấp nhận cuộc hôn nhân không có tình cảm này, cố gắng làm một người vợ tốt.
Không phải cô không cố gắng.
Mà là, chồng của cô, Lục Tuấn Ngạn năm lần bảy làm cô tuyệt vọng.
Phòng không gối chiếc, trong một căn phòng chống rỗng, anh ta trở về, đã trở thành một loại hy vọng xa vời.
Cô biết, bên người anh có rất nhiều cô gái vây quanh, ba nghìn vạn nước, không đặt người vợ như cô ở trong mắt.
Đây là chuyện gì!?
Mệt mỏi, cô thật sự mệt mỏi.
……
Đêm dần dần dày.
Trong phòng tắm, tràn ngập sương mù.
Mộ Niệm Đồng cả người nằm ở trong bồn tắm, thích đến mức có chút không muốn đứng dậy.
Cô nhẹ nhàng xoa bả vai, chỗ đó có một chút máu.
Vừa rồi khi Lâm Ngọc kéo cô, móng tay sắc nhọn của bà ta liền đâm vào người cô, động vào nước nóng, rất đau!
Đầu ngón tay bôi lên miệng vết thương, cô có chút ngây người, đầu óc liền bay xa.
……
“Bác trai, bình tĩnh một chút.”
Trong đầu, hiện ra hình ảnh Lục Cảnh Kiều che trước mặt cô, dáng vẻ vô cùng cao lớn.
Cô ngước mắt, chỉ nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng
của anh, giống như nổi lên một tầng sương lạnh dày đặc.
Cánh tay tinh tế, vì cô mà chắn một gậy của Mộ Nhân Hậu, gỗ làm gậy, cứ thế mà gẫy, có thể thấy sức lực lớn như thế nào.
Cha lúc đó, có lẽ thẹn quá thành giận, tay không kiểm soát được.
Anh không đau không?
Nhưng cô nhìn nhìn thoáng qua sắc mặt của anh, thế nhưng không chút ý đau,
lạnh băng như sương, lúc này, rất khó đem một đêm với anh, dáng vẻ ăn
chơi trác táng gắn liền với nhau.
Suy nghĩ lại đêm hôm qua.
Bọn họ lần đầu tiên phá vỡ điều cấm kị nhất, trầm luân cả một đêm!
Một khắc tuyệt vọng hoan ái như chiến tranh, tràn ngập khói lửa chiến tranh và thuốc súng, không ngừng nghỉ.
Cô vẫn nhớ rõ, lúc ấy là anh nảy sinh ác độc mà hôn cô, muốn cô, cắn cô.
Tay siết chặt eo cô, hận không thể làm cô nhập vào người anh!
Mỗi lần chiếm hữu đều dùng sức, giống như hận không thể xé rách cô, anh cắn bả vai cô, để lại trên người cô những vết máu đáng sợ, anh làm cô đau,
làm cô nhớ!
Điên cuồng cả một đêm. Lại nói, phần tuyệt vọng kia không có ai có thể đồng cảm với cô như bản thân mình cũng bị!
Cô đứng trước gương, nhìn trên người mình không có một chỗ hoàn hảo. Xanh
tím đan xen, đầy dấu hôn, giống như bị trùng độc cắn vậy.
Cô coi anh là kẻ thù, không nghĩ rằng lúc cô chật vật nhất, lại là anh, chủ động ôm cô vào trong ngực