“Đồng Đồng, ly hôn với anh ta, chúng ta ở bên nhau, được không?”
Mộ Niệm Đồng cả kinh theo bản năng đẩy mạnh vai anh, “Anh điên rồi sao?”
Người đàn ông nhếch môi.
Cô cười lạnh nói, “Kết hôn với anh, cùng kết hôn với anh ta, có khác gì nhau sao?”
“Đương nhiên là có.”
Trong mắt anh, có một sự kiêu căng rất rõ ràng không ai bì nổi.
“Làm vợ của tôi, tôi có thể khiến em hạnh phúc.”
Mộ Niệm Đồng khịt mũi coi thường với lời anh nói.
Hạnh phúc?
Đừng nói giỡn.
Vì sao người đàn ông này, có thể đem cái gọi là hạnh phúc, dễ dàng nói ra như vậy.
Nếu hạnh phúc thật sự dễ dàng như vậy, sẽ không có nhiều người, xua nó như xua vịt.
“Hanh phúc của tôi, không phải anh cho!”
“Tôi không cho được, trên đời này, không ai cho được!”
Lời này của anh, vừa tự phụ lại kiêu ngạo!
Mộ Niệm Đồng siết chặt tay, “Đừng đùa nữa, đi ra!”
Cơ thể đẹp đẽ của anh tiến gần, bàn tay to nắm lấy cằm của cô, bắt cô nhìn vào trong mắt anh, môi mỏng khẽ mở: “Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ
không để em bị oan ức.”
Trên người anh có một loại khi thế như đế vương, sinh ra đã có sẵn, không khí lạnh lẽo lan tràn trong không khí,
làm cho không khí đông lại.
Nhìn gương mặt của anh, hô hấp của cô có chút gấp, cả người bị anh dọa sợ, đôi mắt trong suốt lập lòe: “Tôi……”
“Em thuộc về tôi trước, không để cho bất kỳ người đàn ông nào chạm và em.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang bên tai cô. “Đặc biệt là Lục
Tuấn Ngạn.”
Cô sửng sốt một lát, suýt chút nữa lạc mất ý chí
trong đôi mắt lạnh lùng kia, nhưng phản ứng lại, cô lại ngâng khuôn mặt
nhỏ quật cường lên, “Tôi…… vì sao tôi phải nghe anh……”
Người đàn ông đột nhiên nhếch môi cười, cười bí hiểm.
“Nói ‘ Được ’.”
Anh lại đánh gãy lời của cô, lời nói không có chút cảm xúc nào, lạnh băng làm người ta cảm thấy xa lạ.
Mộ Niệm Đồng tức giận
đỏ mặt, một góc khăn tắm, bị cô vò nhăn.
“Lục Cảnh Kiều! Anh dựa vào đâu mà dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi như vậy?”
Cô cảm thấy bàn tay nắm cằm dùng chút lực, đau đến mức như muốn rút ra!
Hai người giằng co không tiếng động, trong mắt của người đàn ông càng ngày càng nguy hiểm.
“Nói ‘ Được ’, Đồng Đồng, tôi không lặp lại lần thứ ba.” Giọng nói củ anh
nhẹ nhàng, mê hoặc tâm người, lại lộ ra uy nghiêm không thể kháng cự,
“Tôi không có nhẫn nại.”
“Ở trong mắt anh, tôi là con rối sao tùy anh định đoạt sao?!”
Mộ Niệm Đồng tức giận đến môi run run không ngừng, nắm lấy cổ tay anh, cắn mạnh vào ngón tay anh!
Dùng sức như vậy, một lúc đều cắn nát, chảy máu!
Lục Cảnh Kiều chỉ nhíu nhíu mày, lại không động, giống như không đau không
ngứa, cúi đầu nhìn cô, giống như con thú nhỏ bị thương, cầm chặt lấy cổ
tay anh miệng cũng không buông, giống như làm vậy để xả giận!
Răng trắng dính chút máu, quyến rũ thêm vài phần, cực kỳ giống ác ma nhỏ.
Miệng cô từ từ bỏ ra, trong lòng cực kỳ buồn, cúi đầu, hốc mắt đỏ một, đáy
mắt đầy thống khổ, ngập nước, lại cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Cô thống khổ nói. “Đừng đùa giỡn tôi như vậy.”
“Đùa giỡn?”
Anh thấp giọng bình tĩnh nói, yên lặng giống như chưa hè gợn sóng.