*: Làm việc trời không thể bao dung, tha thứ được.
Mất mặt xấu hổ…
Những từ này, giống như con dao sắc bén đâm mạnh vào phổi cô, cho dù là hô hấp cũng có chút đau đớn.
Vẻ mặt cô tự nhiên đóng cửa lại, đi vào văn phòng.
“Cha…”
“Con đừng gọi cha là cha!”
Mộ Nhân Hậu xoay mạnh người, chỉ vào cô gào thét, “Cha không có đứa con gái như con!”
Mộ Niệm Đồng ngẩn người.
Ông vô cùng đau đớn nói, “Con từng là kiêu ngạo của cha, mà lúc này thì sao? Con là sỉ nhục của nhà họ Mộ!”
Sỉ nhục của nhà họ Mộ…
Mộ Niệm Đồng nhếc… môi, bán lại những từ ngữ sỉ nhục đã nhận cho người khác.
Đứng ở trước mặt cô, là cha ruột của cô, người ngoài nhục nhã cô, cô hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhưng những lời nói sắc bén của cha, thực sự bổ sung thêm hiệu quả công kích gấp trăm lần.
“Được.”
Ông ấy không cho cô gọi mình là cha, được.
“Như vậy, ông Mộ…” Mộ Niệm Đồng hít sâu một hơi khí lạnh, chịu đựng chua xót trong mắt, mỉm cười nói: “Ông tới tìm tôi có chuyện gì sao?”
Mộ Nhân Hậu kinh sợ, không thể tin được cô dám nói với hắn ta như vậy.
“Con gọi cha là gì?”
“Không phải cha không cho con gọi cha sao? Không phải cha nói, cha không có đứa con gái như con, cha nói con là sỉ nhục của nhà họ Mộ…”
Mộ Niệm Đồng dừng một lát, giọng nói càng lúc càng khàn khàn, vành mắt không khỏi phiếm hồng.
“Con không biết, ngoại trừ gọi là ‘Ông Mộ’, con còn có thể gọi cha như thế nào.”
Sắc mặt Mộ Nhân Hậu càng thay đổi, cũng ý thức được từ ngữ của mình quá sắc bén.
Vẻ mặt ông chậm rãi trở lại bình thường, nhìn về phía cô, tầm mắt nhìn gương mặt tái nhợt của cô, trầm giọng nói: “Cha quá tức giận. Nhưng con cũng không nghĩ lại xem, tối hôm qua con nói những lời này, rốt cuộc hoang đường bao nhiêu?”
Cô chỉ cười không nói, tươi cười làm ông nhìn vô cùng chói mắt!
Mộ Nhân Hậu đứng bật dậy, đi đến trước mặt cô, khuôn mặt
nghiêm túc, uy hiếp.
“Con và người đó - - Lục Cảnh Kiều, rốt cuộc có quan hệ gì?”
“…”
Đầu Mộ Niệm Đồng trống rỗng trong chớp mắt.
“Vì sao cha lại hỏi như vậy?”
“Người khác không nhìn ra, nhưng cha nhìn ra được! Quan hệ của hai người thật sự ái muội!”
Mộ Nhân Hậu có quan sát hơn người thường, nhạy cảm làm người ta giận sôi.
Ông phát hiện ngoài miệng Lục Cảnh Kiều có một vết thương nhỏ, mà giống vậy, môi Mộ Niệm Đồng cũng có vết thương nhỏ.
Giống như vừa bị cắn xong.
Không phải ông không hiểu chuyện nam nữ, sao có thể không đoán được, vị trí ‘hiểu ngẩm’ như vậy, là như thế nào!
Hơn nữa Lục Cảnh Kiều quá chú ý đến cô, mà ánh mắt chột dạ của Mộ Niệm Đồng cũng không thể thoát khỏi mắt ông.
Không ai hiểu con gái bằng cha.
Đứa con gái này của ông, ông hiểu rõ nhất!
Nói chung là ông đoán được, trong lúc đó hai người đã xảy ra chuyện gì, đau lòng rất nhiều, càng cảm thấy trái tim lạnh lẽo, nhưng ông không nói ra, ông hỏi như vậy, vì chỉ muốn nhìn thấy biểu tình trên mặt Mộ Niệm Đồng, nghi ngờ trong đáy lòng chiếm được chứng thực!
“Con đừng quên, dựa theo vai vế mà nói, cậu ta là chú con! Nếu chuyện bê bối này truyền ra ngoài, con nói xem người ngoài nhìn con như thế nào? Thấy Tuấn Ngạn thế nào? Đây là chuyện gì? Là loạn luân! Thiên lý bất dung!”
Loạn lâu…
Mộ Niệm Đồng như bị sét đánh vẫn không nhúc nhích.