"Túi này khẳng định là giả đi?"
Trên thực tế, cô ta thật sự đã nhìn trúng chiếc túi này, nhưng 120 vạn, mặc dù Hoàng Vưu Lương có gia tài bạc vạn cũng không thể tiện tay liền mua!
Bởi vậy, tối hôm qua cô ta mới nói những lời kia, chẳng qua cũng chỉ là cố tỏ vẻ thôi!
Cô ta chắc chắn túi này là hàng giả, vì thế đến thời gian nghỉ trưa, cô ta cố ý tới để vạch trần cô!
Hà Viện Viện ngồi xuống bên cạnh cô, cười hỏi, "Ai mua cho cô thế?"
Mộ Niệm Đồng cúi đầu, động tác trong tay chưa ngừng, nhàn nhạt đáp, "Không biết."
"Sao cô có thể không biết?"
Hà Viện Viện lại cười, ánh mắt cô ta nhìn cô càng lúc càng nghi ngờ.
"Nghe nói, là một người đàn ông tặng? Một người đàn ông sẽ không vô duyên vô cớ tặng cô quà quý như thế, khẳng định là một trong số những người yêu cô. Nếu là người theo đuổi cô thì trong lòng cô phải rõ!
Mộ Niệm Đồng bỗng nâng mắt, liếc nhìn cô ta một cái, nếu trong lòng biết là ai tặng túi đắt tiền thế, tất nhiên sẽ ngại ánh mắt của cô ta.
Đổi lại bình thường, có lẽ cô sẽ cười trừ chẳng buồn phản ứng.
Nhưng khi cô nhìn thấy tươi cười giả dối đầy khinh miệt của Hà Viện Viện, không hiểu sao cô lại sinh ra vài phần cảm xúc trái nghịch.
Mộ Niệm Đồng gác đũa, khẽ hỏi lại, "Người theo đuổi tôi nhiều thế chả lẽ tôi còn phải nhớ kỹ từng người sao?"
Hàn Tĩnh Y thấy cô phản kích, đôi mắt sáng ngời, thiếu chút nữa vỗ tay khen hay!
Vì một câu này của cô, trên mặt Hà Viện Viện suýt nữa không nhịn được.
Cô ta xấu hổ lập tức dùng tươi cười để làm dịu bầu không khí, nói, "Đổi lại là tôi, nếu có người đàn ông nhiều tiền tặng tôi một chiếc túi đắt đỏ, tôi khẳng định mở cờ trong bụng rồi! Nhưng nhìn cô sao lại giống như chẳng vui vẻ chút nào vậy! Không phải cô cực kỳ thích chiếc túi này sao?"
Hàn Tĩnh Y ở bên nói, "Hà Viện Viện, sao cô cứ quan tâm đến chuyện này thế?"
Hà Viện Viện nói, "Bởi vì, tôi không phải muốn mua chiếc túi này lắm!"
Dừng một chút, cô
ta lại lẩm bẩm nói, "Tối qua tôi chỉ thuận miệng nhắc tới, không nghĩ đến ngày hôm sau liền có người tặng cô chiếc túi này! Đều nói, ganh đua so sánh đã thành phong trào, nhưng cô cũng không cần nóng lòng đến mức muốn khoe luôn đi!?"
Lời này nói ra khiến người ta rất không thoải mái!
Hàm ý trong lời nói đơn giản chính là, tối qua cô ta vừa mới nhìn trúng chiếc túi này, sáng sớm hôm sau, liền có người tặng chiếc túi này cho cô.
Đại khái chính là thứ nhất hàng này là hàng chính hiệu hay không còn chưa biết, thứ hai, thích hư vinh, ganh đua so sánh, thật quá mất mặt.
Nhưng nghi ngờ của Hà Viện Viện cũng chính là nghi ngờ của tất cả mọi người!
Không ai tin chiếc túi này là hàng thật!
Dù sao, hiện tại mặt hàng loại A đang rất lộng hành, một chiếc túi bắt trước chỉ mấy trăm đồng cũng giống y hệt chiếc túi được thiết kế tinh xảo hàng chính hiệu, nếu không quan sát kỹ từng chi tiết căn bản sẽ không nhìn ra!
Nhưng nào mấy ai nghiệm chứng được thật giả, huống hồ, trực tiếp đòi Mộ Niệm Đồng lấy túi cho xem là hàng thật hay giả thì cũng không được!
Tuy không thể chứng thực, nhưng tuyệt đại đa số mọi người đều cảm thấy túi này không phải hàng thật.
Lòng người chính là như vậy, không tin, nghi ngờ, suy từ bụng ta ra bụng người.
Mộ Niệm Đồng nghe xong lại cười lạnh.
Cô ta cho rằng cô cũng giống cô ta?
Hà Viện Viện còn nói, "Nếu cô đã không thích, không ngại bán cho tôi chứ? 120 vạn, tôi lập tức trả."