Lục Cảnh Kiều đi đến bên cạnh cô, Hàn Tĩnh Y cảm nhận được khí thế vô cùng áp bách kia, lập tức thức thời mà đứng dậy.
Đối với sự tự giác của cô ấy, Lục Cảnh Kiều coi như vừa lòng, vì thế, liền ngồi xuống bên người cô.
Hàn Tĩnh Y cảm giác được có một trận không khí bay vào mũi khiến tim đập nhanh.
Giống như, tràn ngập hơi thở khiến người ta mặt đỏ tim đập!
Người đàn ông này, trên người có một loại hấp dẫn trí mạng!
Mặc dù cô cách anh một khoảng, nhưng mà nghiêng mắt, lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú giống như bức tranh kia, tim lập tức hung hăng mà nhảy lên!
Thình thịch-----
Thình thịch!
Ăn nói có khí phách!
Cô lại quay đầu, nhìn đến dáng vẻ lo lắng bất an của mấy đồng nghiệp.
Mà Hà Viện Viện nhìn thấy anh ngồi trên sô pha, vì thế, vội vàng giơ tay vén tóc rối loạn ra sau tai, ngồi ra vẻ đoan trang một tí.
Cô ta ngồi thẳng lưng, lộ ra nụ cười tự nhận là vô cùng tao nhã, ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Lục Cảnh Kiều vẫn luôn dừng trên người Mộ Niệm Đồng, đối với động tác của cô ta, anh giống như coi như không khí!
Lục Cảnh Kiều dịu dàng hỏi cô, "Đồng Đồng, em đến chờ tôi cùng về nhà sao?"
Mộ Niệm Đồng không nhìn anh như cũ, đem mặt quay sang một bên, lại nhìn thấy ánh mắt Hà Viện Viện yên lặng dừng trên người Lục Cảnh Kiều, giống như là ma quỷ!
Một bên, một đồng nghiệp đụng vào khuỷu tay của cô ta, đè thấp giọng hỏi, "Viện Viện, không phải cô nói cô quen tổng giám đốc Lục sao? Còn nói đã ăn cơm cùng nhau mà! Tại sao dường như anh ta không nhận ra cô!"
Trên mặt Hà Viện Viện lúc trắng lúc đỏ!
Cô ta cố ý xem nhẹ chuyện này, thế nhưng vẫn có người cố ý nhắc tới.
Anh làm sao nhận ra được cô ta?!
Cách một đám người, anh chẳng qua nhìn lướt qua cô ta, căn bản không chú ý tới cô ta trong đám người!
Nhưng mà, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cô ta hiển nhiên không thể mất thể diện được!
Hà Viện Viện mỉm cười, bỗng nhiên vẫy tay với Lục Cảnh Kiều, cung kính mà khách khí nói, "Tổng giám đốc Lục, không nghĩ tới, chúng ta lại gặp mặt!"
Cuối cùng ánh mắt Lục Cảnh Kiều cũng nhìn đến cô
ta, lại cảm thấy khó hiểu với lời nói đột ngột của cô ta.
"Lại?"
Bọn họ có gặp qua sao?
"Tổng giám đốc Lục, trong bữa tiệc nhà họ Lục chúng ta có gặp qua!" Hà Viện Viện nhanh chóng nhấn mạnh một chút, sau đó hàm ý nói, "Chúng ta gặp qua! Anh không phải đã quên rồi chứ?"
Nháy mắt ánh mắt Lục Cảnh Kiều biến lạnh, dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, "Chúng ta có gặp qua sao?"
Hà Viện Viện nhất thời xấu hổ đến cực điểm, cô ta nhìn xung quanh, đã thấy mọi người lộ ra biểu tình nghi ngờ, nhanh chóng giải thích, "Gặp qua! Gặp qua! Tôi là vị hôn thê của Hoàng Vưu Lương, anh hẳn là biết "Hoàng Vưu Lương" chứ? Anh ấy là chồng tôi! "Hoàng Vưu Lương" của công ty dược phẩm Hoàng Thị."
Dừng một chút, cô ta lập tức nói vòng, "Chẳng qua, tổng giám đốc Lục thật bận rộn, không nhớ rõ tôi cũng bình thường, nhưng mà chồng tôi, Hoàng Vưu Lương, anh hẳn là biết!"
Lục Cảnh Kiều nhẹ nhếch môi mỏng, chậm rãi trầm ngâm, "Có sao. Tại sao tôi lại phải biết cái tên này?"
Lời này đối với cô ta, không nghi ngờ là trước mặt mọi người hung hăng cho cô ta một bạt tai!
Vẻ mặt Hà Viện Viện một mảnh nóng rát, chưa từng nghĩ rằng Lục Cảnh Kiều căn bản không lưu tình giữ mặt mũi cho cô ta, ngay một câu khách sáo cũng không có.
Thật sự không biết, loại nhân vật phụ như Hoàng Vưu Lương, căn bản anh không để ở trong mắt!
Làm gì lo lắng đến cảm thụ của cô ta.
Mộ Niệm Đồng nghe xong, khóe miệng không khỏi cong lên.
Không biết vì sao, Hà Viện Viện bị khó xử, cô thế mà lại cảm thấy vô cùng sảng khoái!