Tô Tư Vũ trên mặt lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, ngay cả hắn đã làm tốt chuẩn bị ý chí kiên cường, lúc này bị cự tuyệt và coi thường thẳng thắn, vẫn như cũ có chút chịu không nổi, vài phần do dự, hắn quay người lại đuổi theo.
"Yến Tuy!" Tô Tư Vũ gọi lại nhận lấy chìa khóa xe, chính là muốn đi về phía xe của Yến Tuy.
Chân mày Yến Tuy lại tiếp tục cau lại, anh quả thật một chút cũng không muốn có liên quan tới Tô Tư Vũ, đối tượng kết hôn của anh đã biến thành Mạnh Đình, bọn họ đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa, sau này cũng không cần phải có liên hệ.
Huống chi anh biết, Hà Uyển đề nghị kết thân với Tô gia, lúc ấy phản đối cường liệt nhất còn là bản thân Tô Tư Vũ hắn, chính là bởi vì như thế, hôn sự mới năm lần bảy lượt trì hoãn, mà xuất hiện của Mạnh Đình, khiến Hà Uyển có lựa chọn tốt hơn.
Hôn sự của Yến gia và Tô gia hoàn toàn không có yên lòng, anh cho là với Tô Tư Vũ mà nói nên mãn ý mới đúng.
Nhưng buổi chiều hắn mới để Tô lão thái thái làm thuyết khách cho hắn, buổi tối liền dụng kế để Cố Lãng mời anh tới hội sở.
Yến Tuy dừng bước, quay người, mắt phượng sắc bén khẽ trầm xuống, khí tràng toàn bộ khai hỏa, "Cậu có chuyện gì?"
Yến Tuy không thể không nói như vậy, Tô Tư Vũ có chút sợ hãi, nhưng chấp niệm mãnh liệt trong lòng, khiến hắn coi nhẹ những thứ sợ hãi này, lựa chọn mở miệng, "Em hối hận rồi, em nguyện ý gả cho anh."
Nhưng Yến Tuy lại không hối hận đối tượng kết hôn biến thành Mạnh Đình, hoặc là nói, hẳn là mãn ý, còn có một chút chút yêu thích đã có manh mối, anh không thể không thừa nhận.
Nhìn thần sắc bất vi sở động của Yến Tuy, Tô Tư Vũ tiếp tục nói, "Em biết em hối hận đã muộn rồi, nhưng em sẽ không buông tay đâu, Yến Tuy, em muốn theo đuổi anh."
Hắn muốn nhìn Yến Tuy vì hắn mà mê muội, bộ dáng nhiễm tình dục, hắn muốn bắt đầu lại một lần nữa, hắn muốn bọn họ có một kết cục viên mãn. Đã từng, tại thời điểm hắn không biết, hắn đã bỏ lỡ Yến Tuy nhiều điểm tốt như vậy, lần này, hắn không muốn lại bỏ lỡ nữa.
"Em trước kia quả thực không tốt, nhưng em có thể thay đổi, em muốn thay đổi vì anh."
Tô Tư Vũ hốc mắt ửng đỏ, lã chã, đổi lại là người khác sớm đã kéo mỹ nhân như thế vào trong ngực rồi, nhưng Yến Tuy không có cảm giác, Tô Tư Vũ bất kể là sau này hối hận như thế nào, nhưng lời nói của hắn đã muộn rồi.
"Cậu và tôi ngoại trừ thế giao (*) cũng không có quan hệ chi tử chi ngoại (**)gì hết, cậu không cần thay đổi cái gì vì tôi cả."
((*) Thế giao: quan hệ nhiều đời(**) Chi tử chi ngoại: quan hệ con cái, bên ngoại; ý ở đây chẳng có quan hệ ràng buộc của vợ chồng gì cả)Cho dù là Mạnh Đình, Yến Tuy cũng cảm thấy cậu không cần vì anh mà thay đổi gì cả, thậm chí tới tương lai, Mạnh Đình có lẽ muốn rời khỏi anh, tìm được cơ hội thích hợp, anh cũng sẽ buông tay. Dĩ nhiên đây chỉ là ý của anh giờ khắc này, không bao lâu nữa anh liền biết ý nghĩ này có bao nhiêu ngu ngốc bao nhiêu tự cho là đúng.
"Vị hôn thê của tôi là Mạnh Đình, vợ sau này cũng sẽ là em ấy."
Ngữ khí của Yến Tuy quyết tuyệt khẳng định, đối với Tô Tư Vũ mà nói là cực kỳ vô tình, nhưng đổi lại tới góc độ của Mạnh Đình, anh nói như vậy cũng có thể nói là tình căn thâm chủng, khuynh tâm đã lâu.
Nhưng Tô Tư Vũ biết, đó là anh đồng ý cậu làm vợ tương lai, vô luận người trên vị trí kia là ai, người mà đã từng được Yến Tuy đối đãi như vậy là hắn, nhưng lại bị hắn nghĩ sai mà hỏng bét, chữa lợn lành thành lợn què, giao cho những người khác.
Yến Tuy dứt lời, liền không tiếp tục dừng lại, anh xoay người lên xe, nhanh chóng lái xe rời khỏi hội sở, để lại Tô Tư Vũ hối hận không cam lòng thậm chí mơ hồ bắt đầu oán hận.
Trăng ẩn sao chìm, sắc trời từ đen tới trắng, Mạnh Đình vẫn như cũ tỉnh lại lúc 5h sáng, cậu mơ hồ một hồi, nhưng ngay sau đó ánh mắt trừng lớn, cả người sững sờ ở nơi đó.
Đêm qua...... Cậu hình như không có ác mộng thì phải? Chẳng lẽ là bởi vì Yến Tuy ôm cậu? Nhất định là như vậy!
Thật ra, cậu cũng không phải là hoàn toàn không có gặp ác mộng, nhưng ít ra không phải là giật mình tỉnh lại trong ác mộng, mà là tự nhiên tỉnh dậy, đây đối với Mạnh Đình mà nói, thật sự quá hiếm thấy rồi.
Mạnh Đình xác định như vậy, cả người cao hứng tới mức ở trên giường lăn lộn hai cái, phải biết rằng đây là giấc ngủ tốt của cậu từ khi trọng sinh hơn một tháng qua, được coi là không tệ.
"Buổi tối, mình muốn Yến Tuy ôm mình nhiều hơn một chút."
Mạnh Đình quyết định như vậy, liền thay quần áo, vẫn như cũ chạy bộ buổi sáng vòng quanh Mạnh trạch, tinh thần không tệ, cậu còn chạy thêm một vòng.
Trong khoảng thời gian 5 đến 6 giờ này, nói như vậy, ngoại trừ người giúp việc dậy sớm, người chủ nhà của Mạnh gia, không có mấy người thức dậy, cậu chạy xong trở lại, lại nhìn thấy Mạnh Kì ngáp tới mức đều không ngậm mồm được, y cũng thay quần áo thể thao, nhìn bộ dáng cũng là muốn chạy.
Mạnh Đình nghênh đầu đánh giá y một cái, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về, nhưng lại không phải đi về phòng, mà là đi vào bếp, cậu như cũ muốn đi lấy sandwich và sữa bò, bất quá không phải là hai phần, mà là một phần.
Người của Yến Tuy đưa tới ít nhất đều tới 8 9 giờ, nhưng cậu bây giờ đã đói bụng rồi, mà bác gái phòng bếp cũng rất tốt, bằng lòng cho cậu lấy, làm vì thù lao, Mạnh Đình sẽ giúp thím vứt mấy thứ bỏ đi trong bếp ra ngoài cổng sắt.
"Sao cậu làm loại chuyện này?"
Mạnh Kì ngày bình thường rèn luyện không ít, nhưng đều là buổi tối, y dậy sớm như vậy, vốn chính là cố ý để vô tình gặp gỡ Mạnh Đình, nhưng Mạnh Đình dậy còn sớm hơn y nhiều, y vẫn không thể vô tình gặp gỡ, cậu cũng đã chạy xong trở về rồi, như thế y đương nhiên cũng sẽ không chạy bộ.
Y ngáp, vung tay đi theo sau Mạnh Đình, y quả thật hiếu kỳ với em trai mỹ nhân này, nhưng lại không nghĩ tới cậu sẽ làm loại chuyện như vậy.
Mạnh Đình mỗi tay một túi rác khổng lồ, nghiêng đầu nhìn Mạnh Kì, thấy y bé ngoan bảo trì cự ly ba bước với cậu, cậu mới tiếp tục đi về phía cửa, qua khoảng nửa phút, cậu mới trả lời câu của Mạnh Kì.
"Tôi muốn bữa sáng, đương nhiên phải làm việc."
Cậu và Mạnh Kì những đứa nhỏ của chủ nhà này không giống nhau, cụ thể không giống thế nào, Mạnh Đình cũng không rõ lắm, nhưng không ảnh hưởng tới việc cậu phải hiểu những chỗ cần phải hiểu ở nơi này, tỷ như trên chuyện ăn cơm.
"Thế bữa trưa và bữa tối? Mạnh Kì nghĩ tới chuyện trưa hôm qua Mạnh Đình không xuống lầu, lập tức hỏi một câu.
Lần này Mạnh Đình không trả lời, đơn giản là vì không muốn để lộ Yến Tuy ra ngoài, vạn nhất bị Mạnh Kì tố cáo, cậu sau này không có cơm ăn nữa.
Mạnh Đình vứt rác vào trong thùng, sau đó đi về, Mạnh Đình vẫn như cũ là bộ mặt suy nghĩ.
Lại đi một
lúc, Mạnh Đình chợt dừng bước lại, giống như hậu tri hậu giác, mới vạn phần cảnh giác mà nhìn Mạnh Kì, "Tôi...... Tôi sẽ không tiếp tục đi nhận nữa, anh khỏi cần ngó chừng tôi."
Còn đã nhận rồi, đã ăn vào bụng, cậu không thể nào trả lại cho Mạnh Kì.
Mạnh Kì nghe vậy thần sắc trên mặt trong nháy mắt dở khóc dở cười, "Chưa ai nói cho cậu biết phép tắc ăn cơm của nhà cũ sao?"
Buổi sáng bảy giờ đến tám giờ, buổi trưa mười một giờ đến mười hai giờ, tối bảy giờ đến tám giờ, đều là thời gian ăn cơm, quá thời gian không chờ.
Mạnh Kì còn muốn nói tiếp, Mạnh Đình chỉ lắc đầu, cũng không phải vì ý kiến kia của Mạnh Kì.
"Không cần, các anh vốn không có nghĩa vụ phải cho tôi cơm ăn."
Mạnh Kì coi như là nhìn ra rồi, Mạnh Đình ngốc đúng là ngốc, tại cậu nhiều chỗ có cơ bắp, mới không có nhìn ra dễ dụ như vậy. Mà những ngụy biện này đều là người nào đó truyền bá cho y.
(việc có cơ bắp và có dễ bị dụ hay không có liên quan không nhể =.=")Hắn có lẽ nên nghĩ rằng, Mạnh Đình trước kia trải qua đều là cuộc sống như thế này đây.
"Anh không cần đi theo tôi!" Mạnh Đình híp mắt nói, Mạnh Kì cứ tiếp tục đi theo cậu, cậu lại luôn phải tư thế quyền cước.
Mạnh Kì dừng bước, trên mặt là bực bội cộng thêm thần sắc bất đắc dĩ, nhưng lại không tiếp tục đi theo Mạnh Đình nữa.
Y lại suy nghĩ một lát, chuyển sang đường khác đi tìm Văn thúc, tiếp tục điều tra một phen, bọn họ lúc này mới phát hiện ngày đầu tiên Mạnh Đình tới nhà cũ không có cơm ăn, ngày thứ 2 ở nhà bếp nhận được 2 phần sandwich, vẫn như cũ là không có cơm ăn, còn ngày hôm qua...... Cố gia đưa cơm cho cậu ta.
Văn thúc khó có một lần nhầm lẫn, cái mặt già này nóng bừng, dĩ nhiên khiến y và Mạnh Kì để ý như vậy, chủ yếu vẫn là bởi vì Mạnh Đình hôm nay bất đồng, cậu nhưng là người tháng sau phải gả tới Yến gia a, sao có thể thất lễ được.
Nhưng kết quả cuối cùng như cũ không thay đổi, Văn thúc liên lạc với Cố gia bên kia xong, cuối cùng vẫn là bọn họ ba bữa cơm đưa cho Mạnh Đình, nhưng mơ hồ tiết lộ đây là ý tứ của Yến Tuy.
Mạnh lão gia tử sau khi thông báo, cũng không có phản ứng gì, liền thời gian nửa tháng này, muốn Mạnh Đình cùng Mạnh gia kiến lập tình cảm bao sâu, vốn là không thể nào, cậu cũng không cần cậu sau khi xuất giá tới Yến gia sẽ thêm hướng về Mạnh gia, Mạnh Đình trong tính toán của cậu, cũng chỉ là Mạnh gia bắc cầu tới Yến Tuy mà thôi.
Buổi tối người giúp việc đưa cơm cho Mạnh Đình qua kẽ hở, Mạnh Kì lại xuất hiện ở cửa, không đợi Mạnh Đình đuổi người, y trước hết mở miệng.
"Tôi có tin tức của Yến Tuy, cậu muốn nghe không?"
Tay Mạnh Đình dừng lại, quả nhiên không tiếp tục đóng cửa.
"Chuyện đêm qua Tô gia Tô Tư Vũ ở hội sở tỏ tình cả Hải Thành mọi người đều biết rồi, chỉ sợ chỉ có mình cậu còn chưa biết thôi." Mạnh Kì nói thần sắc lạnh như băng, cũng không phải nhằm vào Mạnh Đình, là đối với Tô Tư Vũ và Yến Tuy.
Rất hiển nhiên, Tô Tư Vũ vứt bỏ y, là bởi vì coi trọng Yến Tuy, muốn tới đoạt chồng của em trai y.
Mạnh Đình nhìn y, trong mắt vẫn như cũ rất trong suốt, đương nhiên càng có thể là cung phản xạ của cậu quá dài, còn chưa phản ứng kịp lời của Mạnh Kì là có ý gì.
"Đừng có đần độn cả ngày chỉ ở trong phòng thôi, chồng cậu bị đoạt đi lúc nào cũng không biết được đâu."
"Anh nói xong chưa?"
Mạnh Kì còn đang chần chờ, Mạnh Đình "Rầm" một tiếng liền đóng cửa lại.
Gió mang theo phun trên mặt Mạnh Kì, y cảm giác mặt mình có chút đau, còn có chút bị dọa sợ, hồi lâu không nói gì, y mới tiếp tục gõ gõ cửa phòng Mạnh Đình nói: "Buổi tối Chung gia có yến hội, Yến Tuy hẳn là sẽ đến, cậu muốn đi thì 7h xuống lầu."
Lại đứng một lát, Mạnh Kì không nghe thấy Mạnh Đình nửa điểm đáp lại, y mới mặt đen thùi lui từ lầu ba rời đi, nhưng không bao lâu, cửa phòng cách vách của Mạnh Đình mở ra, nhưng là Mạnh Tiêu, hắn dựa cửa suy nghĩ một chút, lại cười lạnh đóng cửa lại.
Về phần Mạnh Đình, cậu sau khi xác định Mạnh Kì rời đi, cậu nắm chặt điện thoại di động, suy nghĩ một lát, liền gọi điện thoại.
Hắn mặc dù ngốc nghếch, nhưng còn chưa ngốc tới mức nghe không hiểu tiếng người, trừ phi là quá mức kỳ quái và lời chưa từng nghe qua.
"Yến Tuy." Sau khi điện thoại được kết nối, Mạnh Đình lập tức liền gọi tên Yến Tuy, trong âm thanh đều là lo lắng dày đặc tới mức không tản đi được.
Yến Tuy ngừng lại, ngay sau đó lại hỏi, "Sao thế?"
"Yến Tuy, anh đã có người trong lòng rồi sao?" Cậu quá gấp gáp gả ra ngoài, cũng không kịp suy nghĩ Yến Tuy có phải trong lòng đã có người hay chưa, cậu mặc dù gấp gáp, nhưng vẫn là cảm thấy người có tình ý nên trở nên thân thuộc, cậu không muốn trở thành người xấu chia rẽ người khác.
Yến Tuy cái gì cũng tốt, nhưng anh nếu có người trong lòng rồi, cậu cảm thấy bọn họ tốt hơn vẫn là không nên kết hôn.
Yến Tuy trầm mặc chốc lát, mới trả lời Mạnh Đình "Không có."
Không thể phủ nhận, anh đối với Mạnh Đình có chút hảo cảm có chút thích, nhưng còn chưa phải là loại thích mà Mạnh Đình hỏi anh này.
Mạnh Đình thở ra một hơi, cả người thanh tĩnh lại, cậu mới vừa quá mức khẩn trương, làm cho cánh tay cậu nắm chặt điện thoại kia, sau khi thanh tĩnh lại, mơ hồ có chút cứng ngắc lại.
"Vậy là tốt rồi."
Mạnh Đình nói lại tiếp tục hô một câu, "Yến Tuy."
Nhưng lời đối với lời nói sắp ra khỏi miệng có chút chần chờ.
"Hửm?"
"Vậy anh thích em có được hay không?" Nếu anh cảm thấy phải kết hôn với người trong lòng thì sẽ tốt hơn, vậy không bằng cậu thích Yến Tuy, Yến Tuy cũng thích cậu, "Yến Tuy, em nghĩ thích anh."