Sủng Hôn Hào Môn

Chương 17


trước sau

Mạnh Đình nhìn bóng lưng Văn thúc một chút, hậu tri hậu giác phát hiện phản ứng của mình có chút quá mức rồi, cậu cúi đầu muốn rút khỏi lồng ngực Yến Tuy, lại phát hiện anh ôm cậu tới mức còn rất chặt.

"Sao anh lại tới?"

"Em sinh bệnh sao?"

Thanh âm hai người gần như trùng nhau, Yến Tuy không đợi Mạnh Đình trả lời, anh ôm người tiếp tục đi vào phòng Mạnh ĐÌnh, mà Mạnh ĐÌnh cũng ngoan ngoãn được ôm đi, vốn cậu không cảm thấy mình sinh bệnh là đại sự gì, nhưng bộ dạng Yến Tuy nghiêm túc như vậy, khiến cậu cảm thấy cậu hẳn là làm sai chỗ nào.

"Buổi sáng lúc chạy bộ dầm mưa một chút, em ngủ một giấc là tốt rồi."

Cậu cậu thật ra đã không chỉ ngủ một giấc, tình trạng giấc ngủ quá mức hỏng bét, căn bản không đạt tới hiệu quả nghỉ ngơi cậu muốn, ngược lại khiến tình trạng của cậu càng kém hơn chút, bất quá Mạnh ĐÌnh không có tự giác như vậy, cậu còn chưa phát hiện bản thân và 17 18 tuổi đã từng không giống nhau nhiều.

"Ăn cơm chưa?"

Yến Tuy ôm Mạnh ĐÌnh ngồi xuống sofa trước giường, lại tiếp tục cau mày hỏi một câu.

"Ăn rồi, anh cho người đưa tới cho em, em đều ăn rồi." Mặc dù cậu có chút ăn không vô, nhưng vẫn là ăn hết.

"Ừm." Thần sắc Yến Tuy thoáng hòa hoãn, anh lại tiếp tục hỏi, "Uống thuốc chưa?"

Lần này Mạnh Đình trầm mặc, nếu như là Mạnh Kì hỏi cậu lời này, cậu chắc chắn sẽ không trả lời, nhưng đây là Yến Tuy hỏi cậu, cậu không muốn nói dối anh.

"Em không thể uống thuốc," Mạnh ĐÌnh trong mâu quang thấp xuống lộ ra chút khủng hoảng, cậu nắm lấy tay áo Yến Tuy, lặng lẽ nắm chặt, "Em sẽ không nhịn được uống rất nhiều rất nhiều......"

Thần sắc Yến Tuy dừng lại, chính là thân thể trong nháy mắt này cũng cực kỳ cứng ngắc, nhưng chỉ là trong chớp mắt, Mạnh Đình căn bản không có phát hiện, cậu liền khôi phục bình thường, anh một tay tiếp tục ôm eo Mạnh ĐÌnh, một tay khác nhấc lên, nâng cằm cậu lên.

"Chuyện khi nào?"

Yến Tuy như cũ tận lực khống chế ngữ khí của mình, nhưng lời nói ra vẫn rất lạnh lùng.

Bất quá Mạnh Đình cũng không cảm giác quá lớn với phần lãnh ý này, cậu ngẩng đầu nhớ lại một chút mới trả lời Yến Tuy, "Tám năm trước."

"Yến Tuy, em không uống thuốc sẽ không có chuyện gì đâu, thật đấy," Cậu vươn thân thể, hai tay vòng qua vai Yến Tuy, vùi đầu bên gáy anh, mà thân thể cậu xuất hiện chút run rẩy chính cậu cũng không phát giác, "Em đã ổn rồi, thật đấy."

Có lẽ chính là cậu dường không thể tiếp tục chạm vào bất kỳ thứ thuốc nào, cậu cũng không phải là không thể khống chế lượng thuốc bản thân uống, mà là quá trình uống này, đối với cậu mà nói cũng là một loại hành hạ.

Vấn đề trên người cậu nhiều lắm, nhiều tới mức cậu cũng ghét bỏ mình.

Cậu sao sẽ tồi tệ như thế chứ, cậu có quá khứ như vậy, từng muốn thay đổi bản thân mình tốt hơn như thế nào, thay đổi không tốt, cậu từ rất lâu rất lâu trước đây, từ trong ngọn nguồn liền đã triệt để tồi tệ rồi.

Yến Tuy ôm lại Mạnh Đình, ôm lại rất chặt rất chặt, 8 năm trước, Mạnh ĐÌnh còn chưa tới 10 tuổi, ngay cả trong quá khứ, đều là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, huống chi là hiện tại...... Mạnh Đình trưởng thành tới hiện tại, chuyện xảy ra trên người, chỉ sợ còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều so với anh suy đoán.

Cô nhi viện, Mạnh gia, thậm chí bà ngoại cậu cũng phải tra một lần nữa.

"Tại sao uống thuốc?" Yến Tuy hỏi, lòng bàn tay phủ tại sau lưng cậu, như thế có lẽ sẽ khiến cậu dễ chịu hơn chút đi.

"Nếu như em không muốn nói, đừng nói."

Trình độ anh dễ dàng mềm lòng với Mạnh Đình, đã vượt quá dự tính của mình.

Mạnh Đình tiếp tục ôm cổ Yến Tuy, gò má đặt tại đầu vai anh, lại không nhịn được cọ cọ người, sau đó mới nói, "Bà ngoại và em có một đoạn thời gian, thân thể đều không tốt, thường xuyên sinh bệnh, trong nhà có rất nhiều thuốc......"

"Em lúc nào cũng rất dễ đói, em cho rằng em sinh bệnh, liền uống rất nhiều rất nhiều thuốc......"

Mạnh Đình nhìn Yến Tuy một cái, thấy anh không có bất kỳ thần sắc ghét bỏ nào lộ ra, cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, "Sau đó phát hiện vô dụng, em liền không uống nữa."

"Uống bao lâu?" Thần sắc Yến Tuy càng lạnh hơn chút, cái gì gọi là lúc nào cũng dễ đói...... Mạnh Đình là đói bụng tới mức đem thuốc làm cơm ăn sao!

Mạnh Đình lại trầm mặc một hồi mới trả lời anh, "Em không nhớ lắm...... Sau đó liền thực sự không uống nữa."

Ánh mắt cậu dao động, cực kỳ bất an, nhưng sau phút chốc cậu càng ôm chặt cổ Yến Tuy hơn, "Anh nói muốn chăm sóc em, em đã tin, anh không thể đổi ý."

Đương nhiên Yến Tuy cho dù đổi ý, cậu cũng không biết cậu có thể làm cái gì, đánh anh, không hẳn sẽ đánh lại, giữ lấy, cậu hình như không có tư cách giữ người lại.

"Dọn dẹp chút đồ, bắt đầu từ hôm nay, em ở cùng anh."

Đặt Mạnh Đình vào Mạnh gia, anh đã không yên lòng rồi. Sau hơn mười ngày nữa bọn họ vốn là sẽ ở chung một chỗ, sớm tới cũng không sao cả.

Lời nói đơn giản rõ ràng như thế, Mạnh Đình khẳng định có thể nghe hiểu, nhưng cậu vẫn không có lập tức theo lời Yến Tuy đi làm, cậu sửng sốt hồi lâu, tay ôm lấy Yến Tuy thoáng buông lỏng chút, cậu ngẩng mặt lên, vạn phần chăm chú nhìn Yến Tuy, trong mâu quang dao động chút mừng rỡ cùng không xác định.

"Yến Tuy, em hình như thích anh hơn rồi."

Yến Tuy nghe nói như thế trong lòng ấm áp một chút, nhưng mơ hồ anh còn đối với "Hình như" kia của Mạnh Đình có chút không hài lòng lắm, Mạnh Đình vốn chính là rất thích anh, đâu có "Hình như" cái gì. Bất quá anh nghĩ như vậy, lại không mở miệng sửa chữa.

Mạnh Đình ở Yến Tuy trên người dựa một lúc lâu, mới đứng dậy thu dọn.

Thật ra không có gì phải thu dọn, cậu vốn chính là một thân một mình tới Mạnh gia, mấy hôm nay cũng bất quá nhiều thêm vài bộ quần áo, không, còn nhiều thêm một chiếc điện thoại, Yến Tuy đã tặng cho cậu.

Yến Tuy nhìn hành lý vẻn vẹn ít ỏi của cậu, cũng không mở miệng hỏi cái gì, anh đi tới, dắt tay Mạnh Đình, "Đi thôi."

Mạnh Đình được nắm hay, trong lòng nổi lên mãnh liệt khẩn trương lay động, vẫn như cũ không thể biến mất.

Cậu thật sự có thể rời khỏi Mạnh gia sao? Cậu lập tức liền phải rời khỏi Mạnh gia sao? Nếu như đây là mơ, nhất định là giấc mơ đẹp nhất cậu từng có.

Yến Tuy nghiêng đầu nhìn Mạnh Đình một cái, lại cởi tây trang khoác ngoài của mình xuống, choàng lên người Mạnh Đình, "Mặc vào, đừng để bị lạnh nữa."

Mạnh Đình gật gật đầu, nghe lời mặc vào.

Mạnh Đình 1m76, Yến Tuy nhưng có chiều cao 1m89, quần áo này đối với Mạnh Đình mà nói đương nhiên hơi lớn, nhất là tay áo, một nửa tay của cậu đều tìm
không ra.

Mạnh Đình cố ý xắn tay áo mình lên một chút, để lộ tay, rồi sau đó chủ động cầm tay Yến Tuy, cậu thích được Yến Tuy nắm, cũng thích nắm lấy anh.

Thư ký Vương Vương Phong ở trong phòng khách thương lượng với Văn thúc một lát, lại cầm lấy thẻ căn cước và sổ hộ khẩu buổi sáng mới làm xong đưa tới, thuận tiện cũng biết được chuyện tiệm cà phê và nhà hàng trên danh nghĩa Mạnh Đình.

Yến Tuy nhìn về phía Mạnh Đình bên người anh, "Em ngồi đây một lát, anh đi tìm Mạnh gia gia nói vài lời, rất nhanh liền trở lại."

"Vâng." Mạnh Đình ngoan ngoãn gật đầu, cậu biết Yến Tuy là muốn đi nói chuyện cậu tới Yến gia.

Trong lòng cậu rất nguyện ý tin tưởng Yến Tuy, nhưng vẫn là đối với anh hiện tại có thể dẫn cậu đi, sinh ra chút hoài nghi cùng lo lắng không thể khống chế, phải biết rằng đây là chuyện cậu đời trước tới trước lúc chết đều làm không được a.

Trên mặt Mạnh Đình có chút ửng hồng không bình thường, trên người lại khoác áo khoác tây trang của Yến Tuy, thời gian bọn họ nán lại trong phòng không tính là ngắn, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Yến Tuy lại tha thiết như vậy, vào giờ khắc này Văn thúc và Vương Phong đều suy nghĩ nhiều.

"Khụ," một tiếng, Vương Phong dời đi tầm mắt rơi vào trên người Mạnh Đình, ông chủ của hắn hẳn là không có cầm thú tới trình độ hạ thủ với vị thành niên đi.

Mặc dù tuổi trên thẻ căn cước và sổ hộ khẩu đều sửa lại, vẫn như cũ không thể thay đổi được, sự thực Mạnh Đình chưa đầy 18 tuổi a.

"Tôi có thể muốn một ly nước không?" Bị Vương Phong ho một cái, Mạnh Đình cũng cảm thấy cổ họng không thoải mái lắm, thanh âm nói ra mang theo chút khàn, chính là nguyện ý tin chắc Vương Phong cũng dao động.

Văn thúc vung tay lên, một nữ hầu mang tới một chén nước ấm, Mạnh Đình nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó ừng ực uống.

Mạnh lão gia tử nghe thấy Yến Tuy quyết định muốn mang Mạnh Đình đi sớm, rất kinh ngạc trong chốc lát, nhưng cuối cùng ông vẫn là đồng ý, Mạnh Đình ở Mạnh gia khoảng 10 ngày, cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại, Yến Tuy thể hiện phần đặc biệt này đối với Mạnh Đình, khiến ông rất vui mừng.

Ông cho rằng Mạnh Đình gả đi, chỉ cần Yến Tuy lạnh nhạt đều cho rằng trải qua tới tốt đẹp, thật không nghĩ đến cháu trai này vấn đề nhiều hơn, không chỉ khiến Hà Uyển lọt mắt, ngay cả Yến Tuy hình như cũng coi trọng.

Đương nhiên, Yến Tuy có thể vững vàng nắm giữ vị trí gia chủ Yến gia những năm này, ông không dám có bất kỳ chỗ nào xem thường anh, hai mẹ con này rốt cuộc là đang đùa giỡn kế sách gì, nhất thời cũng nói không tốt.

"Có thể." Mạnh lão gia tử gật đầu, ông nhìn về phía Yến Tuy lộ ra nụ cười, "Sau này thường xuyên dẫn Mạnh Đình về gặp ta."

Yến Tuy thần sắc như cũ là bộ dáng nhàn nhạt kia, nhưng cũng coi là hòa hoãn, "Chắc chắn rồi, chúng tôi sẽ thường xuyên trở lại."

Hai người lại hàn huyên hai câu, Mạnh lão gia tử liền đứng dậy tiễn Yến Tuy đi ra ngoài, bọn họ xuất hiện ở đại sảnh, tất cả mọi người nhìn tới đây.

Phùng Trạch Kiều và Lí Nhất Phỉ cũng ở đây rồi, các bà mỗi người một câu hỏi Mạnh Đình rất lâu, cái gì cũng hỏi, đều là Văn thúc mở miệng giải thích cho các bà một lúc lâu.

"Ngài dừng bước, tôi đây liền mang Mạnh Đình đi."

Mạnh lão gia tử cười cười, rồi sau đó nhìn về phía Mạnh Đình, đây là lần đầu tiên ông thật tình nhìn rõ ràng Mạnh Đình một chút như vậy, da trắng ngần, khuôn mặt như vẽ, trong đám cháu của ông, dung mạo của Mạnh Đình đúng là xuất sắc nhất.

"Sau này cùng Yến Tuy hảo hảo sống, cũng đừng gây chuyện."

Mạnh lão gia tử lúc nói chuyện, Yến Tuy chạy tới bên người Mạnh Đình, hai người đối mặt, trái tim Mạnh Đình rốt cục an định lại, cậu nhìn về phía Mạnh lão gia tử, nhẹ nhàng khom người chào, lại không trả lời ông.

"Ngài bảo trọng."

Sau này cậu chính là không sống được với Yến Tuy nữa, cậu cũng tuyệt đối sẽ không trở lại Mạnh gia.

"Chúng ta đi thôi." Mạnh Đình quay người lại, giương lên một nụ cười với Yến Tuy, hai tay giơ lên, vững vàng cầm tay anh.

Yến Tuy chính là ảm đạm vô quang trong sinh mệnh của anh, cho tới nay dương quang liên tiếp kia ấm áp nhất xán lạn nhất, là dương quang chỉ duy nhất có thể bị cậu giành được.

Yến Tuy quay đầu nhìn mấy người Mạnh lão gia tử nhẹ nhàng vuốt cằm rồi sau đó liền dẫn Mạnh Đình đi ra ngoài, Vương Phong mang theo hành lý của Mạnh Đình, rớt lại vài bước đi theo phía sau bọn họ.

"Em sẽ hảo hảo sống với anh," Mạnh Đình cảm thấy lời này nói với Mạnh lão gia tử không có ý nghĩa gì, nhưng nói với Yến Tuy, lại rất cần thiết, cậu vốn là sống với Yến Tuy mà.

"Còn có, em cũng sẽ không gây chuyện." Mạnh Đình tự nhận là mình tuyệt đại đa số thời điểm, vẫn là rất an phận, "Em sẽ nghe lời, nghe lời anh."

Yến Tuy quét qua Mạnh Đình một cái, khoát tay sờ lên trán cậu, nhiệt độ vẫn như cũ không có giảm xuống, anh đổi lại nắm tay Mạnh Đình, mà tay vốn là nắm lấy tay cậu, trực tiếp ôm lấy Mạnh Đình, cơ hồ nửa ôm kéo nửa ôm người vào trong ngực.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện