Editor: pretty_bigbangBeta: MinyiYến Tuy nằm vào trong chăn, Mạnh Đình rất tự nhiên liền sáp bên gáy anh, chân trái cũng gác trên đùi anh.
Mạnh Đình rất thích tứ chi tiếp xúc như vậy, thỉnh thoảng anh mặc quần ngủ, chân Mạnh Đình sẽ không tự chủ mà cọ cọ, ống quần anh nhất định bị cọ tới vén cao, quần áo trên người anh cũng như vậy.
Yến Tuy cũng không bài xích tiếp xúc như vậy, sau khi phát hiện sở thích này của Mạnh Đình, anh cũng rất tự giác để hai người đều ngủ trần.
Đem cái người ấm ấm áp áp ôm vào trong ngực, loại cảm giác yên bình này rất dễ khiến người ta mê muội, anh như vậy, anh muốn Mạnh Đình cũng như vậy.
Một đêm ngủ ngon, hai người ôm nhau ngủ thẳng tới trời sáng, thân thể Mạnh Đình hồi phục rất nhanh, ngày hôm sau như thường lệ chạy bộ, lúc Yến Tuy chạy cùng cậu, Đại Hoàng cũng chạy theo phía sau bọn họ.
Một tiếng sau hai người trở lại, lên lầu tắm rửa thay quần áo, xuống lầu, cô Vương mang theo người cũng đã chuẩn bị đầy bàn điểm tâm, kiểu Trung kiểu Tây đều có, phân lượng còn rất đầy đủ, Mạnh Đình chỉ có ăn quá no, sẽ không có không đủ ăn.
"Anh ngày nào cũng rất vất vả, anh cũng uống."
Mạnh Đình rót một ly sữa tươi cho Yến Tuy, đặt vào tay phải của anh, sau đó liền nói như vậy.
Yến Tuy không thể nói kén ăn, nhưng đối với sản phẩm từ sữa cũng không thể nói là thích, trước 18 tuổi vì tăng chiều cao, mỗi ngày đều không quên uống hai ly sữa tươi, nhưng sau khi xác định chiều cao của mình không sai biệt lắm tới giới hạn, anh cũng không uống nữa.
Mạnh Đình từng nghe cô Vương nhắc tới một lần, liền cũng ghi nhớ.
Yến Tuy của cậu mặc dù không cần phát triển cơ thể nữa, nhưng giá trị dinh dưỡng của sữa tươi vẫn là rất cao, Yến Tuy ngày nào cũng khổ cực như vậy, nhất định phải uống mới được. Đương nhiên, nếu như anh ấy đối với sữa tươi giống như cậu đối với thuốc tây, cậu tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng anh.
Yến Tuy bưng sữa tươi lên, trên mặt không một chút hỉ nộ, sau đó một ngụm, uống hết.
Mạnh Đình nhìn cầm khăn ăn qua lau miệng cho Yến Tuy, lại sáp tới bên tai anh thấp giọng nói, "Anh ngoan nha."
Trong mắt Yến Tuy ngay sau đó lộ ra một chút ý cười, anh cầm tay của Mạnh Đình còn chưa rời khỏi khóe miệng anh, liền cứ như vậy nhẹ nhàng hôn hôn.
Mạnh Đình từ từ thu tay lại, sau đó vùi đầu ăn cái gì đó, lại một lát trôi qua, khuôn mặt cậu mới dần dần đỏ, cung phản xạ lúc dài lúc ngắn thật sự quá đáng yêu.
Yến Tuy để ly xuống, loại kích động muốn đem người tới công ty mỗi buổi sáng đều sẽ có này lại tới nữa rồi, trước mắt Mạnh Đình vẫn ở nhà, một tháng sau tới trường học, anh có lẽ sẽ phải tới trường cướp người?
Mạnh Đình lúc uống nốt chỗ cháo còn dư lại trong bát, phía cửa phòng khách thanh âm cao gót liên tiếp đạp trên đá cẩm thạch liền truyền tới, Yến Tuy vẫn như cũ ngồi không đứng dậy, Mạnh Đình nhìn Yến Tuy một cái, liền vẫn là vùi đầu tiếp tục húp cháo, ánh mắt ngay cả ở phía cửa đều không dời.
Yến Mạn Gia cách một ngày bọn họ xuất ngoại liền dọn tới biệt thự bờ biển của Yến thị, mỗi tối thứ 6 sẽ trở về ăn cơm, lúc khác thì sẽ không tới, chính là tới cũng sẽ nói trước với bác Tiêu cô Vương, Chân Hàm sớm đã về với bệnh viện thú cưng của y, mà y cũng không đi giày cao gót.
Như vậy vào thứ hai mà tới đây, lại đi giày cao gót, khí thế muốn giẫm thủng sàn nhà, cũng chỉ có mẹ Hà Uyển của Yến Tuy.
Mạnh Đình cũng có thể trong thời gian ngắn như vậy đoán ra là ai tới, càng không cần phải nói Yến Tuy, anh không chỉ biết là Hà Uyển, anh còn biết bà ta vì sao đến, vì sao mà tức giận.
Hà Uyển một thân quần dài màu xanh nhạt, tay cầm một cái túi xách màu trắng, tóc vén lên, trang dung tinh xảo vừa mức, hiển thị rõ ràng khí chất "dịu dàng" (*) bà ta muốn, nhưng loại cảm giác dịu dàng này tại lúc bà ta đem túi xách của mình, ném tới trong chén cháo lớn trên bàn ăn, liền nửa điểm cũng không còn sót lại.
((*) trong từ dịu dàng (温婉) có từ "uyển" trong tên Hà Uyển)Đây không phải hành động phu nhân đại gia sẽ có, ngay cả thôn nữ hương dã chỉ sợ cũng sẽ không như thế, các nàng ấy không nỡ lãng phí lương thực.
"Yến Tuy, con thật sự là quá tốt nhỉ, con mang theo nó đi chọc tức mẹ ta bị bệnh!"
Hà Uyển giận đến cả người đều run rẩy, ngón trỏ thẳng tắp chỉ vào Yến Tuy, bà ta là vì khí lực nhỏ, bằng không túi xách kia đoán chừng là muốn đập người, đương nhiên, bà ta vẫn không dám đập Yến Tuy, hướng muốn tới, rõ ràng là muốn đập Mạnh Đình.
Mạnh Đình nhìn túi xách bị che kín hơn phân nửa, cháo thịt còn sót lại một tầng ở đáy bát, mà cậu còn chưa kịp múc, tức giận.
"Mẹ!" Mạnh Đình túm túm tay Yến Tuy, sau đó ngước mắt nhìn Hà Uyển, sắc mặt và ánh mắt đều lạnh lùng.
"Tao không phải mẹ mày!" Mỗi lần nghe Mạnh Đình gọi bà ta là mẹ, Hà Uyển đều nghẹn một bụng khí, còn là khí không thể phát tác.
"Nha, vậy ngài sớm nói a, không cần gọi mẹ, thật sự là quá tốt," Mạnh Đình nói ra lời chân thực trong lòng, nhưng cũng chỉ là cố ý muốn chọc tức Hà Uyển, "Ngài tới nhà, để thừa cơm không nói, bây giờ còn lãng phí thức ăn, bà ngoại ông ngoại chính là dạy ngài như vậy?"
"Nếu không phải vậy, đó chính là chính bản thân ngài học không giỏi."
Mạnh Đình cũng thật sự nghĩ không ra, Hà Uyển sao có thể có thói quen lãng phí đồ ăn tồi tệ như vậy, nhưng bà ta rốt cục chiếm thân phận trưởng bối, Mạnh Đình thở phì phò, nhưng cũng chỉ tới điểm là dừng (*), cậu bưng bát cháo lên múc, cùng với túi sách, đều đặt lên mặt đất.
((*) câu này nghĩa là lúc nói chuyện chỉ là nhẹ nhàng chạm tới đề tài, mà không nói kỹ, nhưng cũng đủ để đối phương sáng tỏ ý đồ.)"Đại Hoàng."
Cậu gọi một câu, Đại Hoàng nằm bên ghế salon nghe tiếng lập tức chạy tới.
"Ăn đi, chúng ta không thể lãng phí."
Đại Hoàng rất nghe lời, đầu lưỡi thật dài liếm một cái, dăm ba miếng liền liếm sạch cháo trong bát thậm chỉ cả trên túi xách.
Hà Uyển giận càng thêm giận, bị chọc tức tới cả người run rẩy, bà ta chỉ vào Yến Tuy thiếu chút nữa đều chỉ nhầm chỗ.
"Con liền để nó chọc tức ta như vậy?"
Yến Tuy một lần nữa nắm tay Mạnh Đình trong lòng bàn tay, sau đó nhàn nhạt mà nhìn lại Hà Uyển, "Mạnh Đình có nói sai cái gì sao?"
Không cần Hà Uyển trả lời, Yến Tuy liền tự mình trả lời, "Em ấy nói không sai."
Kiêu ngạo tự phụ còn không có gia giáo, bà ta ngoại trừ sinh ra rất tốt, đâu có nửa điểm giáo dưỡng với bà ta, đâu có làm ra nửa điểm hành động phù hợp là mẹ của một người.
"Về phần...... bà ngoại," Hai chữ này chuyển chuyển trong cổ họng Yến Tuy, mang theo vài tia suy nghĩ cùng mùi vị châm chọc, "Ngài là tận mắt nhìn thấy bà bệnh nguy kịch? Hay là cậu hai nói cho ngài......"
"Ngài không trước tiên tới bệnh viện, không tới Hà gia hỏi tình huống, chạy tới nơi này chất vấn...... Ngài hình như cũng không phải đặc biệt quan tâm bà ngoại mà." Ánh mắt Mạnh Đình quét Hà Uyển một cái, theo lời Yến Tuy nói, cậu chỉ cảm thấy tức giận phẫn nộ của Hà Uyển, lại không cảm giác được lo lắng khổ sở.
Nhưng thật sự quan tâm người sinh bệnh, không phải là trước tiên nghĩ tới đi xem một chút, đi bồi một chút sao, Hà Uyển chạy tới nơi này tìm bọn cậu phiền phức, thật là kỳ quái, huống chi, hôm qua bọn họ trước khi đi Hà lão thái thái rõ ràng rất tốt, chính là ngã bệnh cũng không liên quan tới bọn họ.
Ánh mắt Yến Tuy rơi xuống trên người Mạnh Đình, một tay khác giơ lên, nhu nhu tóc Mạnh Đình, "Em nói rất đúng."
Mạnh Đình mắt sáng rực lên, loại cảm giác tức giận giảm đi một chút, cậu cọ cọ tay Yến Tuy, mềm mại nói, "Anh không bị chọc tức là tốt rồi."
"Sẽ không." Yến Tuy nói thanh âm cũng ôn nhu hơn chút, tay anh từ trên tóc Mạnh Đình dời xuống, lại sờ sờ khuôn mặt cậu, "Em cũng đừng tức giận."
"Vâng," Mạnh Đình gật gật đầu, cằm hơi hơi giương lên chút, lại không thèm nhìn Hà Uyển nữa, không nhìn liền sẽ không tức giận.
Hà Uyển cơ hồ bị bọn họ chọc tức tới trước mắt chóng váng, bà ta tiện tay cầm lên một thứ trong tay, tựa hồ lại muốn làm loạn, thanh âm Yến Tuy lại truyền tới.
"Tiễn Hà nữ sĩ ra ngoài, sau này không có lệnh của ta, không cho bà ấy tiến vào nhà cũ!"
"Cái...... cái gì!" Thanh âm Hà Uyển đột nhiên cất cao, chỉ cảm thấy mình đang nghe nhầm.
"Con gọi ta là cái gì? Con mới vừa...... nói gì?"
Yến Tuy từ lần đầu tiên bắt đầu gọi bà là mẹ, vẫn là bộ dáng thờ ơ, nhưng hơn 20 năm, dù tình cảm của bọn họ tiếp tục phai nhạt, Yến Tuy đối diện với bà như thế nào cũng sẽ gọi một câu mẹ, là ngôn ngữ cảnh cáo bà sẽ trực tiếp gọi mẫu thân, Hà nữ sĩ...... Đây là cái xưng hô gì!
((*) giải thích chỗ gọi mẹ, từ mẹ đầu tiên là "ma ma", đây là cách gọi thân thiết, từ "mẫu thân" cũng là chỉ mẹ nhưng là cách gọi khách sáo, ta để từ mẹ thứ 2 là mẫu thân cho dễ phân biệt)"Ta là vợ cha con cưới vào cửa, nơi này còn có phòng cưới của ta, không cho ta tới nhà cũ nữa?"
Sắc mặt Hà Uyển trắng xanh lẫn lộn, biểu tình thay đổi quá mức kịch liệt, trang dung tinh xảo cũng bị vặn vẹo chút dấu vết, bà ta rốt cục già rồi, xinh đẹp đã từng đều sắp giữ không được.
"Cưới vào cửa...... Ngài nói chính là ngài cùng một bài vị sao?"
Hà Uyển không tới trước mặt anh gào to, anh có lẽ còn có thể tiếp tục cho bà một đoạn thời gian, nhưng bà ta không muốn như vậy...... Anh cũng không muốn đợi bà ta làm ra cái gì với Mạnh Đình, mới hối hận vì sao không sớm ra quyết định một chút.
Hôm nay là có chút đột nhiên, nhưng Yến Tuy lại không cảm thấy không thích hợp, như thế vừa dịp.
"Không nghe nói người chết cũng có thể kết hôn, cho nên...... ngài cùng cha ta...... là minh hôn (*)?"
((*) minh hôn: làm đám cưới với người đã khuất, trong một bộ phim nào đó ta từng xem cũng có một chi tiết minh hôn, nhưng là chú rể cưới cô dâu đã khuất, chú rể ôm con búp bê mặc váy cưới làm đám cưới.)"Rầm!" một tiếng, Hà Uyển tiếp tục cầm không được chân đèn trên tay, trực tiếp rơi trên mặt đất, bà ta liền lùi lại ba bước, thần sắc trắng bệch tới mức khiến người ta cảm thấy bà ta có chút đáng thương, nhưng vô luận là Yến Tuy Mạnh Đình, người giúp việc đã bị đuổi ra khỏi phòng khách, bác Tiêu và cô Vương tự mình canh giữ ở cửa, đều không có bất kỳ cảm xúc thương hại nào cho bà ta.
Bà ta khiến một gia đình tan vỡ, bà ta khiến một đôi tình nhân biến thành tử uyên ương (*), Hà Uyển, Hà Uyển...... Có gì đáng thương xót.
((*) tử ở đây có nghĩa là chết, ta sẽ không dịch nghĩa bởi vì dịch ra rất lủng củng)"Con, con......"
"Con đều biết."
Yến Tuy không muốn phủ nhận, trước kia biết không quá cặn kẽ, nhưng anh không phải là cái gì cũng không biết, đặc biệt là sau khi anh có tâm quan sát, chỉ kém không có nói ra mà thôi. "Đầu tiên vẫn là ngài nói cho con biết."
Hai vị lão nhân Yến gia, thậm chí Yến Mạn Gia đều có ý thức muốn làm cho mình không giận chó đánh mèo đến anh, tự nhiên sẽ không nói chuyện này cho anh biết, nhưng Hà Uyển lại không phải, cái đêm mà giờ đây anh nghĩ tới mặc dù không đến mức còn sởn tóc gáy, nhưng cũng khắc sâu ấn tượng.
Anh ngủ, Hà Uyển chạy tới phòng anh, một đôi tay lạnh như băng một mực ở trên mặt và trên cổ anh lưu luyến, bà ta muốn bóp chết anh.
"Tại sao như vậy, tại sao như vậy, ta hận, ta rất hận......"
Yến Tuy khi đó chỉ có 7 tuổi,là lúc cái gì cũng không hiểu, nhưng cái gì cũng muốn tìm hiểu, mẹ ruột đối với anh có mang sát ý, đối với một đứa nhỏ còn đang khát vọng tình cha và tình mẹ, là sự đả kích quá lớn.
Từ sau đó, anh liền bắt đầu để ý thần sắc người trong nhà, bao gồm hai vị lão nhân, bao gồm Yến Mạn Gia, cũng bao gồm Hà Uyển.
Mạnh Đình chợt hít sâu một hơi, cậu trực tiếp đứng dậy đứng bên người Yến Tuy, hai tay kéo vai anh qua, đây là một loại tư thái cậu theo bản năng muốn bảo vệ Yến Tuy, mà trước mắt tâm tình cậu cũng không phải tức giận có thể hình dung được.
"Yến Tuy, anh cũng không cần gọi bà ta là mẹ nữa, bà ta không xứng đáng."
Muốn ra tay với đứa con 7 tuổi của mình, Hà Uyển sao xứng làm người mẹ chứ.
Cảnh ngộ hồi bé của cậu cũng không tốt, nhưng cậu trời sinh đần độn, có thể bị cậu cảm giác được cũng không có quá nhiều, nhưng Yến Tuy không phải vậy, anh trời sinh đã giỏi hơn người cùng tuổi, cũng càng thêm nhạy cảm, càng có thể cảm nhận được ác ý tới từ bên ngoài, huống chi người kia còn là mẹ ruột của anh.
Yến Tuy cầm tay Mạnh Đình đặt trên bả vai, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."
Hà Uyển nghe vậy theo bản năng liền muốn lắc đầu, muốn phủ nhận, nhưng là không có cách nào, nhìn khuôn mặt càng lúc càng giống Yến Vũ, nghĩ tới bà gả cho một bài vị cô quạnh nhiều năm như vậy, bà ta liền không nhịn được muốn hận, muốn đem cái bà ta có thể phá hủy đều phá hủy
"Tiễn khách!" Yến Tuy quay người lại, thanh âm hơi lớn, bác Vương mang theo hai người giúp việc đi vào, túm lấy Hà Uyển sững sờ kinh ngạc, đi ra ngoài phòng khách.
"Yến Tuy, Yến Tuy! Mày không thể đối với tao như vậy, mày không thể! Trên tay tao còn có cổ phần của Yến thị......"
Thanh âm của bà ta không truyền đến bao nhiêu, liền hoàn toàn bị kéo ra ngoài cửa sắt Yến trạch.
Yến Tuy ngước mắt chống lại ánh mắt hơi có lo lắng của Mạnh Đình, anh đứng dậy, ôm người tới trong ngực ôm lấy.
"Không sao, chỉ là so với tính toán ban đầu sớm hơn chút mà thôi."
"Ừm." Mạnh Đình đáp lời, ở sau lưng Yến Tuy vỗ vỗ, "Em hôm nay xin phép với thầy giáo, em mang bài thi tới công ty, em muốn bồi anh."
Cậu có thể cảm giác được cảm xúc của Yến Tuy thủy chung không có bao nhiêu nhấp nhô, anh đối với Hà Uyển đã sớm tuyệt vọng, đã sớm vô hỉ vô nộ, một màn hôm nay này, anh nhất thời cao hứng, nhưng cũng không thể đối với tâm tình của anh xuất hiện bao nhiêu gợn sóng.
Yến Tuy cũng không cần quan tâm, càng không cần thương hại, Mạnh Đình cũng không phải là muốn thương hại Yến Tuy, cậu chỉ là muốn bồi anh thôi.
"Em muốn luôn luôn bồi anh." Mạnh Đình nói cằm khẽ giương lên, sau đó liền ôm lấy Yến Tuy mãnh liệt hôn.
Yến Tuy hơi lui về phía sau một bước, đáp lại tấn công của Mạnh Đình, sau đó tiếp tục chậm rãi lui tới trên ghế salon.
Yến Tuy ngồi xuống, Mạnh Đình hơi ngừng lại, sau đó lại nhào tới, cậu nửa người đều bò tới trên người Yến Tuy, tay ở trên lồng ngực anh nhẹ nhàng xoa xoa, đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò, sau đó dùng lực mà hôn, dùng sức mà mút, tựa hồ muốn đem tất cả buồn khổ và bất hạnh trên người Yến Tuy đều mút
ra.
Tâm ý như vậy không khó cảm giác, Yến Tuy vùi trên lưng ghế salon, phóng túng cho sự nhiệt tình đột nhiên có của Mạnh Đình, băng lãnh đuôi lông mày anh không tự chủ dần dần tản đi, biến thành nhu tình bởi vì Mạnh Đình mà có, anh ôm lấy người, giống như ôm lấy trân bảo hiếm có trên đời.
Không, không phải giống như, Mạnh Đình chính là trân bảo của anh, là bảo bối của anh.
Thời gian kéo dài nụ hôn này rất lâu, thậm chí hôn tới kích thích trên người lẫn nhau, trán hai người chạm vào nhau, thoáng bình phục hô hấp, cùng với kích thích càng ngày càng thường xuyên do hôn mà ra.
"Yến Tuy, em yêu anh, em nhất định là yêu anh."
Mạnh Đình vẫn như cũ nhắm mắt lại, nhưng bộ dáng nói chuyện vẫn như cũ rất thật tình, trán cậu lay nhẹ, chóp mũi cọ lên Yến Tuy, nụ cười khóe miệng câu lên, "Chúng ta phải luôn yêu nhau."
Giác ngộ cũng không phải là giờ phút này mới có, là vẫn luôn có, chỉ là giờ khắc này đột nhiên rõ ràng, đột nhiên muốn để cho Yến Tuy biết.
Cậu dứt lời lông mi run rẩy mở ra, liền rơi vào bên trong ánh mắt nhu tình vô hạn của Yến Tuy.
Khóe mắt đuôi lông mày Mạnh Đình dần dần cong lên, cậu ngửa mặt lên, bắt đầu từ trán Yến Tuy, "chụt chụt chụt" mà hôn xuống, giống như hôn người như thế nào cũng không đủ, tiếp sau đó, môi cậu lại đột nhiên bị Yến Tuy đụng vào, hôn lên.
Nụ hôn triền miên, khiến cho lòng người ngọt tới phát ngấy, cả người anh đều giống như sa vào bên trong một đoàn bông, vừa nhẹ vừa nặng, tựa như bất an, lại giống như không phải bất an, Yến Tuy nói nhỏ, "Lặp lại lần nữa, anh muốn nghe."
Mạnh Đình nghe vậy, ghé vào bên tai Yến Tuy, nghiêm túc lại ngọt ngào nói, "Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh......"
Lần đầu tiên gặp mặt cậu đã thích Yến Tuy, cảm thấy Yến Tuy tốt, hiện tại quen biết hơn một tháng, cậu là đã yêu Yến Tuy, cậu không biết tính là sớm hay tính là muộn, nhưng cậu chính là đã yêu.
"Anh nói rất đúng, em đã yêu anh, cũng biết cái gì gọi là yêu rồi."
Mạnh Đình ngồi ở trên đùi Yến Tuy, giống như muốn ôm đại bảo bối, trong tầm mắt ngoại trừ Yến Tuy, cậu cái gì cũng nhìn không thấy.
"Cái gì gọi là yêu?"
Yến Tuy nhẹ giọng hỏi, thông báo của Mạnh Đình đột nhiên tới, khiến anh cực kỳ cao hứng cũng không nhịn được lo lắng Mạnh Đình có phải nghĩ nhầm rồi hay không.
Nhưng Mạnh Đình không có bất kỳ do dự và chần chờ nào, liền trả lời vấn đề này, cậu từ khi xác định mình yêu Yến Tuy, liền cũng xác định đáp án này.
"Yêu là anh nha, anh chính là tình yêu của em, em yêu toàn bộ."
Mạnh Đình cũng không biết Yến Tuy có thể hiểu được ý tứ của cậu hay không, cậu nắm lấy tay anh ấn vào trong lồng ngực cậu, "Em muốn đem cái em có thể cho anh toàn bộ đều cho anh, em muốn anh vui vẻ, muốn anh cái gì cũng tốt."
Nếu như có một ngày, cậu phải làm một lựa chọn có lợi cho một người giữa mình và Yến Tuy, cậu nhất định sẽ chọn Yến Tuy. Cậu muốn anh tốt, vô điều kiện liền muốn anh tốt.
Yến Tuy bởi vì lời của Mạnh Đình, nhịp tim thoắt chậm thoắt nhanh, anh khẽ hướng lên trên, hôn một chút nơi anh mới vừa cảm nhận được nhịp tim, sau đó ôm lấy người, hồi lâu đều không nói cái gì.
Thông báo của Mạnh Đình khiến anh có chút ứng phó không kịp, nhưng lại tràn đầy kinh hỉ không thể nhầm lẫn được, yêu nhau...... Bọn họ là yêu nhau.
Bác Tiêu và cô Vương đưa Hà Uyển ra ngoài, lại chia nhau đi phân phó người giúp việc trong Yến trạch, trước sau bất quá 20ph, tiếp tục trở lại phòng khách, lại phát hiện cả phòng đều là bong bóng phấn hồng, Mạnh Đình chơi xấu trên đùi Yến Tuy, ngay cả bọn họ trở lại, cũng không chịu đi xuống.
Cậu xấu hổ nhìn người, nhưng vẫn là chấp nhất ôm Yến Tuy không buông tay.
Khóe miệng đuôi lông mày Yến Tuy đều mang theo chút tiếu ý, phất phất tay, bảo bác Tiêu cô Vương thu dọn sau, sớm lui xuống một chút, anh không muốn bị người quấy rầy anh và Mạnh Đình thân mật.
Bất quá thời gian quá tám giờ, bọn họ cũng nên ra ngoài.
Hướng Yến Tuy nói ra tâm ý của mình, lại còn được đón nhận, tâm tình Mạnh Đình rất tốt, cũng trở nên càng thêm chủ động, càng thêm dính người chút.
Cậu dính lấy Yến Tuy ngồi trên xe, chân khẽ giơ lên gác trên đùi Yến Tuy, nếu như người ngồi trước không nhìn thấy bọn cậu, cậu phỏng chừng liền muốn giống như bọn họ ở phòng khách, cứ như vậy chặt chẽ mà cùng Yến Tuy ôm nhau.
"Đợi đến công ty, em liền không làm phiền anh."
Mạnh Đình nghĩ lại cũng cảm thấy mình dính người tới có chút quá đáng, nhưng cậu tạm thời vẫn không muốn khống chế hành vi của mình.
"Không phiền, anh cao hứng." Yến Tuy giơ tay lên nhu nhu khuôn mặt non mềm của Mạnh Đình, sau đó lại nhéo vành tai cậu, tiếp đó kéo đầu cậu tới trên vai anh, như vậy anh mới lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Vương Phong.
"Phái người để mắt chặt chẽ Hà Uyển, xem bà ta trong khoảng thời gian này đều đi tìm ai."
Cổ phần năm phần trăm của Yến thị, là quân bài duy nhất trong tay Hà Uyển, cũng là quân bài duy nhất có thể bị người lợi dụng. Giải quyết mấy chuyện bực mình kia, anh muốn dành ra nhiều thời gian hơn bồi Mạnh Đình.
Bất quá Yến Tuy kể từ sau khi kết hôn, thời gian dành ra bồi Mạnh Đình kỳ thực đã rất nhiều, mỗi ngày đều tan việc sớm, buổi tối yến hội sẽ có có thể đẩy liền đẩy, thích hợp liền mang theo Mạnh Đình cùng đi, không thích hợp, anh đi lộ mặt xong liền trở về.
Ngày 29 tháng 8, trước một ngày Mạnh Đình đăng ký, Yến Tuy dẫn cậu tới nhà Cố Lãng, sinh nhật của Cố Lãng.
"Cậu nói tớ có bao nhiêu xui xẻo dồn dập, trước kia lúc sinh nhật, hoạt động hằng ngày của chúng ta là tập thể bị thăm hỏi cản tác nghiệp......"
Biết được Mạnh Đình ngày mai phải đến trường, Cố Lãng trực tiếp nhớ lại thời gian mười mấy năm từ tiểu học tới cao trung bi thảm kia, hắn nói đến đây ánh mắt quét về phía Yến Tuy, quy định tiết mục này chính là Yến Tuy bên người Mạnh Đình.
"Yến Tuy là vì tốt cho các anh," Cố Lãng kiện Yến Tuy với Mạnh Đình tuyệt đối là quyết định sai lầm, hiện tại người bảo vệ Yến Tuy nhất, Mạnh Đình tính là thứ 2, ai dám tính là thứ nhất, huống chi Cố Lãng cũng chính là tính đùa giỡn mà oán trách một chút, cậu tự nhiên biết Yến Tuy là vì tốt cho bọn họ.
"Chị dâu nhỏ thật ngoan." Cố Lãng phải cảm thán một câu, ánh mắt Yến Tuy quét tới, Cố Lãng liền quyết đoán chuyển đề tài đi, "Tôi đặc biệt cho người chuẩn bị đồ ăn ngon, chị dâu nhỏ không nên khách khí."
"Ừ." Mạnh Đình nghe vậy rốt cục cười cười với Cố Lãng, "Chúc anh sinh nhật vui vẻ, đây là quà tôi và Yến Tuy cùng chọn cho anh."
"Ui chao, cảm ơn nha," Cố Lãng hai tay nhận lấy, trên mặt cười như nở hoa.
Muốn bảo Yến Tuy trăm công nghìn việc đích thân chọn quà cho hắn, thật là không dễ dàng, hắn cũng chính là dính chút ánh sáng của Mạnh Đình, mới có thể có a.
Khách tới sinh nhật của Cố Lãng một phần là bạn của hắn, còn có một phần chính là người cùng tuổi của những thế gia khác của Hải thành.
Sắp 2 tháng rồi, Mạnh Đình mới lại ở trong tụ hội của Cố Lãng nhìn thấy đám người Mạnh Kỳ và Mạnh Tiêu.
Bất quá ánh mắt chỉ khẽ quét mà qua, cậu cũng không tiếp tục chú ý nhiều hơn, biết được mình không phải con của Mạnh gia, ở trong lòng cậu, ràng buộc cuối cùng của cậu và bọn họ cũng không có, sau này Mạnh gia là Mạnh gia, cậu là cậu.
Mạnh Đình ở trong mắt bọn họ, cũng không có cái gì bất đồng, nhưng vô luận là Mạnh Kỳ hay là Mạnh Tiêu, cách đây 2 tháng gặp lại người, lại cảm giác được biến hóa trên người Mạnh Đình cực lớn.
Ủ dột trên người lúc cậu mới trở về Mạnh gia hoàn toàn không thấy, hình như lại cao hơn chút, sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, rất đẹp, ánh mắt đảo qua, cậu liền giống như sẽ phát sáng, rất khó khiến người ta dời tầm mắt từ trên người cậu đi.
Trước kia Mạnh Kì còn có thể cảm thấy về phần dung mạo, Tô Tư Vũ sẽ hơn một chút, dù sao Tô Tư Vũ rất hiểu bày ra ưu điểm trên người mình, nhưng hôm nay nhìn lại liền thật sự không phải, Mạnh Đình dáng người cân đối, dung mạo y lệ, nhưng lại được Yến Tuy dưỡng ra quý khí.
Đẹp thì đẹp, cũng không có ai dám ở trước mặt bọn họ tỏ vẻ mơ ước gì cả.
Mạnh Đình trở nên không giống với lúc trước, càng ngày càng rất không giống.
Mạnh Kỳ nhìn, đuôi lông mày khẽ khơi lên, giống như còn có thể xác định một chút, Yến Tuy quả thực đối với Mạnh Đình rất tốt, chính là ở trong đại sảnh người đến người đi, anh cũng không buông tay Mạnh Đình ra, chiếu cố cho Mạnh Đình, lại không kiêng kỵ ở trước mặt người khác, ân ái của hai người một cái là có thể nhìn ra.
"Hồ ly......" Mạnh Tiêu khẽ nói lạnh lùng chế giễu một câu, Mạnh Đình trải qua càng tốt, gã liền càng cảm thấy mình tổn thất lớn, nói một cách khác, gã đến bây giờ vẫn cảm thấy người nên gả tới Yến gia là gã, mà không phải Mạnh Đình đột nhiên trở lại kia.
Đương nhiên, cảm giác này của Mạnh Tiêu tiếp tục cường liệt, miễn cưỡng còn có thể áp xuống, Tô Tư Vũ liền thật sự so với gã tốn bao tâm lực mới có thể khống chế được, dù sao Mạnh Tiêu nhiều hơn là ghen tỵ, mà hắn là hối hận và phẫn nộ.
Yến Tuy là của hắn, là của hắn, anh từng chính là của hắn! Hắn muốn giết người, hắn muốn giết Mạnh Đình!
"Thứ lỗi a, mẹ tớ tự chủ trương, mời cho tớ một đống người rách nát." Cố Lãng ghé vào Yến Tuy và Mạnh Đình bên cạnh nói nhỏ, nếu không dựa theo ý tứ của hắn, Mạnh gia và Tô Tư Vũ khiến Mạnh Đình rõ ràng không thích, hắn tuyệt đối sẽ không mời.
"Không sao, cậu chào hỏi người khác đi." Yến Tuy gật đầu một cái, tỏ vẻ hiểu.
Cố Lãng ở Cố gia là một tiểu bối, hồi bé còn tốt, chính là mời người khác, đều sẽ tìm cho Cố Lãng cũng bạn bè một chỗ tự bọn hắn vui chơi, trưởng thành loại tiệc tùng sinh nhật như thế này, liền biến thành danh mục lui tới của các nhà, chỉ cần không phải gia tộc thật sự đối địch, căn bản đều sẽ đưa thiệp, người tới tự nhiên cũng là hỗn tạp.
Mạnh Đình đến bây giờ cũng không làm sao thích yến hội như vậy, mặc dù đồ ăn ngon ở yến hội cũng rất nhiều, nhưng đồng dạng, cậu cũng có thể cảm giác được ánh mắt mơ ước Yến Tuy cũng rất nhiều, có mấy đường tầm mắt còn đặc biệt mãnh liệt, mãnh liệt khiến cậu muốn giấu Yến Tuy đi.
"Yến Tuy, nói anh yêu em, em muốn nghe."
Mạnh Đình đột nhiên sáp tới bên tai Yến Tuy nói như vậy, ánh mắt hết sức chấp nhất. Đương nhiên, cậu cũng biết Yến Tuy sẽ đồng ý.
Anh yêu em. Những lời này kể từ ngày hôm đó nói ra, bọn họ ngày nào cũng phải nói, Mạnh Đình muốn nghe, sẽ nói với Yến Tuy, bảo anh nói, Yến Tuy cũng như vậy, bất quá anh chọn thời điểm buổi tối bảo Mạnh Đình nói.
"Anh yêu em," Yến Tuy nói nhẹ nhàng ôm lấy cậu, chống lại tầm mắt của cậu, rất xác định mà nói.
"Ừ." Mạnh Đình gật đầu một cái, mấy đề phòng khống chế không được kia tản đi chút, "Em cũng yêu anh."
Yến Tuy hấp dẫn người khác cũng không phải lỗi của anh, anh vốn đã tốt, sẽ khiến rất nhiều người thích, cho nên không thể trách Yến Tuy, nhưng cậu vẫn như cũ bất an, nhưng cũng chỉ cần xác định Yến Tuy thích cậu là được rồi.
Yến Tuy hạ mắt nhịn xuống kích động anh muốn hôn người, cuối cùng cũng chỉ là nhu nhu má Mạnh Đình.
Nhưng kỳ thật cũng không kém, anh vừa ôm người, vừa sờ mặt, chính là hôm nay cũng không phải là không có vợ chồng tình nhân khác tới tham gia yến hội, nhưng bọn họ còn không ân ái tới mức trắng trợn, không chút cố kỵ nào.