Sủng Hôn Hào Môn

Chương 59


trước sau

Đứa con riêng này cũng không biết Tô lão gia tử tìm ra như thế nào, nhưng Tô lão gia tử làm như vậy, liền cũng tỏ vẻ gã tuyệt đối là huyết mạch của Tô gia, nhưng đồng thời như vậy tỏ vẻ ông hoàn toàn bỏ qua Tô Tư Vũ và cha hắn đây mà.

Tô Dương này cũng không phải anh em cùng cha khác mẹ gì với Tô Tư Vũ, gã là em trai của cha hắn, em trai nhỏ hơn gần 20 tuổi, gã năm nay 23 tuổi, chỉ lớn hơn Tô Tư Vũ một tuổi thôi, chuyện ân ái của lão gia tử và lão thái thái Tô gia mấy thập niên vợ chồng kiểu mẫu cũng biến thành một trò cười.

(Quàoooo Tô lão gia tử tuổi 50 còn mạnh mẽ quá o.O)

Yến hội Tô gia nhận người còn chưa làm, Tô lão gia tử trước hết mang theo con trai với nhận về của ông tới gặp Yến Tuy.

Ở lập trường của Tô lão gia tử, ông có hành động như vậy, cũng là bị buộc bất đắc dĩ. Một là Tô Tư Vũ và cha hắn thực sự quá ngỗ nghịch vô lễ, có thể đoán được, cơ nghiệp Tô gia mấy đời truyền lại rơi vào trong tay bọn họ, dùng không được bao lâu liền muốn bị hắn chà đạp sạch sẽ.

Vả lại thủ đoạn của Yến Tuy làm cho người ta sinh ra lo sợ, lúc này mới bất quá 10 ngày, Tô thị liền đụng phải áp lực khắp mọi mặt, ông đột nhiên cũng thật sự cảm giác mình già rồi, nên bồi dưỡng một người thừa kế chân chính đạt tiêu chuẩn.

Hiện tại ông mang theo Tô Dương tới gặp Yến Tuy là muốn nói với mọi người, ông đã hoàn toàn vứt bỏ đứa con trai và cháu trai chính thất của ông, cũng là muốn nói với Yến Tuy, Tô Tư Vũ chọc giận Yến Tuy anh nên đã bị Tô gia vứt bỏ, ông muốn để cho Yến Tuy bớt giận.

Trong một phòng tiếp khách tầng cao nhất cao ốc Yến thị, Yến Tuy và Tô lão gia tử, cùng với Tô Dương gặp mặt.

Ban đầu vừa gặp mặt, Yến Tuy và Tô Dương đều ngẩn người, hiển nhiên hai người đều nhận ra đối phương, Tô Dương này là dancer ở chợ bán đồ cũ nước F tặng hoa cho Mạnh Đình, sau đó Mạnh Đình đuổi theo Yến Vũ đi lạc, bọn họ lại tiếp tục gặp mặt, Yến Tuy đối với gã khắc sâu ấn tượng hơn chút, lúc này muốn nhận ra cũng không khó.

Tô Dương cũng không nghĩ đến nam nhân của người mà gã "Nhất kiến chung tình" sẽ là Yến Tuy của Yến thị, xem ra, gã tựa hồ một chút cơ hội cũng không có.

Sững sờ trên mặt hai người đều thu lại tới cực nhanh, Tô lão gia tử căn bản không để ý tới, ông tiếp tục giới thiệu hai người bọn họ cho nhau một phen, tiếp sau đó chính là nói Tô thị đền bù cho Yến thị như thế nào.

Ở lập trường của Yến Tuy, anh cũng không thể vì cái này liền dồn ép Tô gia phá sản, không phải là có làm được hay không, mà là cái được không bù đắp được cho cái mất, từ phương diện sản nghiệp gia tộc suy nghĩ, sản nghiệp của Tô gia và Yến gia căn bản không giống nhau, anh chính là tiếp nhận được, rất khó mang lại lợi ích.

Tiếp nữa chính là danh dự, Yến gia nếu thật sự bởi vì một đứa con riêng đem Tô thị có thâm giao làm cho phá sản, không chỉ có anh và Yến thị phải chịu chỉ trích, Mạnh Đình cũng vậy. Có lẽ kết cục Tô gia hoàn toàn bị hủy diệt là không thể thay đổi, nhưng vẫn chưa phải lúc này.

Mà Tô lão gia tử ngay cả người thừa kế cũng muốn đổi, không thể nói là quyết tâm không lớn, Yến Tuy nhìn tới, chuyện này chỉ là một nguyên nhân, ông ta sớm đã tính toán muốn nhận Tô Dương này trở lại, không thể không nói Tô lão gia tử cũng là người lòng dạ ác độc.

Nhưng ông lòng dạ ác độc như thế nào không liên quan tới Yến Tuy, Tô gia như thế nào, Tô Tư Vũ như thế nào, Tô lão thái thái như thế nào cũng không liên quan tới anh. Những giao tình hai nhà từng có kia sau khi sự kiện này kết thúc, cũng triệt để không còn nữa.

Bọn họ tán gẫu gần 2 tiếng, Tô lão gia tử mới mang theo Tô Dương rời đi, mà trong quá trình, Tô Dương căn bản không có chỗ mở miệng, thậm trí trong tương lai một đoạn thời gian rất dài, gã cũng không có tư cách trực tiếp đối thoại với Yến Tuy, đây chính là chênh lệch của bọn họ.

"Yến gia xuất hiện nhân vật a."

Tô lão gia tử lúc mang theo Tô Dương đi ra cao ốc Yến thị cảm thán một câu như vậy, bất quá mới 28 tuổi liền giọt nước không lọt (*) tới trình độ này, thật là khiến ông xấu hổ, người như vậy chỉ có thể làm bạn, không thể làm địch, ông nói nhìn về phía Tô Dương, "Nếu như có thể, con tận lực tu bổ quan hệ của Tô gia và Yến gia."

((*) giọt nước không lọt: làm người cẩn thận, kín đáo, không tìm được sơ hở)

"Vâng," Tô Dương gật gật đầu, gã để cho Tô lão gia tử lên xe trước, sau đó gã cũng ngồi lên xe rời đi.

Mãi cho đến buổi tối, một nửa người trong giới thượng lưu Hải thành đều biết, nhưng Tô Tư Vũ đúng ra phải biết đầu tiên lại chỉ mới biết được.

Trong miệng hắn lẩm bẩm ghi nhớ cái tên này thật lâu, lại mãnh liệt đẩy người bên cạnh hắn, rầm một cái, bàn trước người bọn họ đặt các loại rượu và đồ đựng dụng cụ, bị ném trên mặt đất.

"Tô Tư Vũ, mày làm cái gì?" Các loại âm thanh oán trách chồng lên, Tô Tư Vũ đứng dậy trực tiếp từ quán bar này rời đi.

Tô Dương, hắn đương nhiên biết Tô Dương, nhưng gã căn bản không thể nào vào lúc này trở lại Tô gia, 10 năm, 10 năm sau gã mới sẽ xuất hiện!

Yến Tuy nói một chút cũng không sai, tất cả đều sẽ thay đổi, kiếp này trở nên đáng sợ hơn kiếp trước nhiều lắm, hắn cảm thấy lạnh, một loại lạnh hoàn toàn lạnh thấu tâm, hắn cảm thấy sợ.

Yến Tuy hắn cũng sợ, nhưng hắn biết Yến Tuy làm người thanh chính, nghiêm túc và đạm mạc là căn cứ vào trên nguyên tắc nhất định, nhưng Tô Dương...... Gã chính là một kẻ điên, kẻ điên vô cùng lý trí.

Lúc trước hắn hoài nghi Mạnh Đình, hiện tại hắn hoài nghi Tô Dương, nếu không gã làm sao có thể hiện tại đã trở lại. Còn có Tô lão thái thái bà cũng quá vô dụng, hắn đều nói cho bà biết rồi, bà vậy mà còn để Tô lão gia tử mang gã trở về Tô gia.

Tô Tư Vũ suy nghĩ các loại nguyên nhân, nhưng liền không nghĩ đến chính hắn, Tô Dương sớm trở về nhà, là bởi vì hắn trước đó trêu chọc Yến Tuy và Yến thị, là hành động của hắn và cha hắn, làm Yến thị mang tới áp lực cho Tô thị, hai bên tác dụng lẫn nhau, cái này mới khiến Tô lão gia tử quyết định để cho Tô Dương trở lại.

Tô Tư Vũ lái xe, trong lúc nhất thời vậy mà không biết mình có thể đi tới nơi nào, hắn hiện tại không muốn nhìn thấy cha hắn, nhà trọ gần đại học hắn cũng không muốn quay lại, hắn tùy tiện lái, lại không nghĩ rằng dừng lại trước một căn biệt thự Tây thành.

Đã từng là nơi mà sau khi hắn và Yến Tuy ly hôn, chỗ ở anh cho hắn, cũng là thứ mà hắn dưới bảo hộ cuối cùng của Yến Tuy không để cho Tô Dương cướp đi, hắn từ trên xe bước xuống, theo bản năng nhập vào mấy mật mã, nhưng lại hiển thị mật mã sai.

Hắn lại tiếp tục nhập thêm hai lần, vẫn như cũ báo sai, báo động vang lên, hắn mới từ trước biệt thự rời đi.

Kỳ thực hắn tới sớm mấy ngày, mật mã đều là đúng, nhưng hắn đem đặc thù của mình bại lộ cho Yến Tuy, Yến Tuy tự nhiên sẽ không thể không có đề phòng, anh không xác định Tô Tư Vũ biết cái gì rồi, nhưng loại mật mã cùng với vài nơi để vật phẩm quan trọng, có thể đổi lại anh đều cho người đổi.

Thậm chí còn có một chút hắn chưa chắc biết, Yến Tuy vì để ngừa vạn nhất đều ở đây làm an bài, hắn nếu không động ý xấu còn tốt, thật sự muốn động, tuyệt đối còn phải tiếp tục ngã một cái, có lẽ liền thật sự nên vạn kiếp bất phục.

Hắn thất vọng mất mác từ trước biệt thự rời đi, nhưng tiếp đó không bao lâu Yến Tuy liền cũng biết chuyện hắn tới biệt thự Tây thành.

Yến Tuy tắt điện thoại, liền cũng chống lại tầm mắt Mạnh Đình nhìn sang, anh nghiêng đầu hôn người bên cạnh một cái, mới mở miệng nói, "Em không có nghe lầm, quả thực nói là chuyện Tô Tư Vũ, hắn chạy tới Tây thành."

Yến Tuy nhớ tới Mạnh Đình đối với bất động sản của Yến gia cũng không biết nhiều lắm, anh lại giải thích một câu, "Nơi đó cũng là nhà của chúng ta."

Mạnh Đình gật đầu một cái, một chân vắt ngang trên đùi Yến Tuy, cậu ngước mắt nghiêm túc hỏi, "Hắn tới nhà chúng ta sao?"

Bây giờ Mạnh Đình cậu ngoại trừ điều hương phản ứng đặc biệt nhanh, chính là đối với chuyện của Yến Tuy, dấm này tự nhiên cũng ăn tới cực nhanh.

Yến Tuy vốn cũng cảm thấy hơi chán ghét, nhưng nhìn Mạnh Đình như vậy, chút không thoải mái kia hoàn tìm không ra, anh chậm rãi nhích tới gần, mắt Mạnh Đình khẽ trợn to, sau đó cậu liền tự giác nhích tới gần chút, để Yến Tuy hôn.

Yến Tuy hôn xong rồi, cảm giác chua chua kia của Mạnh Đình cũng tìm không thấy nữa, cậu động động thân thể, muốn từ trên đùi Yến Tuy ngồi trở lại, lại bị Yến Tuy đè xuống, "Đừng động......"

Thần sắc Mạnh Đình ngừng lại, sau đó gật gật đầu, không dám động, bọn họ đây nhưng vẫn là trong thư phòng đấy.

"Hắn không vào được, anh cho người đều đổi mật mã và khóa rồi." Yến Tuy nói lại kéo Mạnh Đình tới gần hơn chút, môi anh vuốt ve gò má Mạnh Đình, có một loại ái muội khó có thể nói thành lời, nhưng anh nói chuyện này vẫn như cũ cực kỳ đứng đắn.

"Đứa con Tô gia vừa nhận trở về tên là Tô Dương, gã hành động khác thường đoán chừng có liên quan tới chuyện này. Em......"

"Cái gì?" Mạnh Đình nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, muốn nghe nghiêm túc hơn chút.

"Không có gì," Yến Tuy nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó đặt cằm của mình lên vai Mạnh Đình, trong mắt hiện lên chút mạc danh, Mạnh Đình và anh đã sớm tốt như vậy rồi, lo lắng của anh có chút vô nghĩa.

Mạnh Đình đối với Tô Dương kia không chút để ý nào, tay cậu trượt tới phía sau lưng Yến Tuy, nhẹ nhàng thuận cho anh, sau đó cậu cũng nói.

"Hôm nay em mang theo Đại Hoàng và Mao Cầu tới chỗ em họ, bọn nó đều tốt rồi, sau này không cần tiếp tục uống thuốc khám bệnh nữa."

Thế giới của Mạnh Đình kỳ thực rất nhỏ, giới hạn chứa đựng vài người, vài sự vật, Yến Tuy ở bên trong, Đại Hoàng và Mao Cầu ở bên trong, điều hương ở bên trong, những cái khác liền thật sự không nhiều lắm.

"Anh sau này cũng không thể tiếp tục vì em ngã bệnh nữa, em sẽ lo lắng, sẽ khổ sở, còn sẽ sợ......" Những lời này Mạnh Đình trong lúc Yến Tuy ngã bệnh cũng không dám nói, cậu cũng biết mình luôn rất dễ dàng lâm vào trong tâm tình tiêu cực, cậu không muốn mang những thứ này tới cho Yến Tuy.

Nhưng lúc này dặn dò một chút, vẫn là rất cần thiết nha, nhưng cậu nói xong hồi lâu Yến Tuy cũng không phản ứng, cậu không thể không hỏi thêm một câu, "Yến Tuy, anh nghe thấy chưa?"

"Ừm," Yến Tuy đáp lời, sau đó ngậm lấy tai Mạnh Đình, bất ngờ không kịp đề phòng, cả người Mạnh Đình đều run rẩy, Yến Tuy ngay sau đó cười khẽ một tiếng, anh thu lại chút tiếu ý, nghiêm túc trả lời Mạnh Đình, "Anh nghe thấy rồi, sau này sẽ không nữa."

Bản thân anh nếu cũng không thể đảm bảo khỏe mạnh, lại muốn như thế nào cùng Mạnh Đình lâu lâu dài dài đây.

Mạnh Đình kiềm chế khác thường còn sót lại ở bên tai, cậu gật gật đầu, "Như vậy mới ngoan."

Nhưng lời của cậu vừa rơi xuống, tai cậu lại lần nữa bị ngậm lấy, đầu lưỡi Yến Tuy thổi qua lỗ tai, Mạnh Đình cả mặt đều đỏ lên, nghiêm túc và đứng đắn trên mặt cậu cũng bị đột kích tới không còn một mống, cậu nhỏ giọng mà nhắc nhở, "Nơi này là thư phòng......"

Yến Tuy lại nhẹ nhàng đáp lại một câu, nhưng động tác anh liếm điểm mẫn cảm trên người cũng không nửa điểm ý tứ muốn ngừng lại.

Vị trí làm việc của Yến Tuy coi như là rộng rãi, thỉnh thoảng Mạnh Đình tới đây ngồi tạm một chút là không có vấn đề gì, nhưng muốn làm loại chuyện này, liền không thể đủ được, kiên nhẫn của Yến Tuy từ trước tới giờ không tệ, nhưng ở trên người Mạnh Đình liền không đủ như vậy.

Anh hôn Mạnh Đình đến mơ hồ, sau đó trở lại phòng một chuyến, lấy đồ cần thiết, thần sắc nhìn không ra cái gì, nhưng động tác tiếp đó rõ ràng nôn nóng chút, Mạnh Đình hoàn hồn, hôn hôn má Yến Tuy, cũng còn rảnh rỗi để suy nghĩ vấn đề hỏi vấn đề.

"Sao muốn ở nơi này nha, thời gian đều đủ cho chúng ta trở về phòng......"

Mạnh Đình nhìn trong ánh mắt Yến Tuy nhiều hơn chút yêu thương, Yến Tuy nhà cậu lại giả ngốc rồi.

Yến Tuy đè lại ót Mạnh Đình, anh không có lời để nói, chỉ có thể tiếp tục hôn Mạnh Đình mơ hồ, anh mới có thể tiếp tục.

Tối nay bọn họ muộn hơn bình thường một tiếng (*) mới trở về phòng, Mạnh Đình tạm thời còn chưa cảm giác được khác biệt của thay đổi địa điểm, nhưng hôm sau cậu lại tới thư phòng, cảm giác cậu nhìn thư phòng này liền cũng không thích hợp nữa, hoàn toàn không chuyên tâm được.

Cậu mang theo Đại Hoàng và Mao cầu từ trong thư phòng đi ra ngoài, mới xuống lầu, đã nghe thấy thanh âm cô Vương vấn an Yến Mạn Gia, nhưng lần trước Yến Mạn Gia nói là bà tối thứ 7 mới trở lại, hôm nay mới thứ 6 mà.

((*) trong cv là nửa canh giờ, mà một canh giờ là 2 tiếng)

(à tui xin lỗi vì dịch nhầm nhé T_T, ở một chương nào ấy có đoạn nói là thứ 6 Yến Mạn Gia trở về nhà, nhưng thực ra là thứ 7, tại lúc ấy não tui không hoạt động =.= thứ ở tiếng trung khi nói thì cộng thêm 1, ví dụ nói thứ 7 thì là chu lục (周六), lục là 6
=>> chu lục là thứ 7)


Yến Mạn Gia từ cửa đi vào, trên mặt còn mang theo chút xấu hổ, nhìn thấy Mạnh Đình, bà mới thoáng thu lại chút thần sắc.

"Cô sao thế? Ai khi dễ cô?" Mạnh Đình nhu nhu đầu Mao Cầu trong ngực, hỏi Yến Mạn Gia.

Yến Mạn Gia tiếp tục đi tới ngồi ở trên ghế sa lon, bà uống hơn nửa cốc nước, mới đắn đo trả lời vấn đề của Mạnh Đình thế nào, mà Mạnh Đình cũng ngồi ở trên ghế salon, Đại Hoàng và Mao Cầu vẫn như cũ dựa vào bên người cậu.

"Ở Hải thành còn chưa có ai dám khi dễ cô," Yến Mạn Gia nói sự thật, Mạnh Đình nhìn sang, bà mới lại nói, "Chính là người và việc đáng ghét lại tới nữa......"

"Cháu nói cô lúc đầu theo đuổi hắn ta tới cực khổ như vậy, hắn ta đều thờ ơ, bây giờ cô mệt mỏi, hắn ta lại hối hận?"

Yến Mạn Gia trên mặt là thần sắc trào phùng, nhưng chút do dự trong mắt bà dao động vẫn là bại lộ nội tâm của bà, bà đối với một số người và chuyện vẫn như cũ không có buông xuống.

Mạnh Đình suy nghĩ lời Yến Mạn Gia, hồi lầu mới hỏi ra một cậu, nhưng lại hỏi Yến Mạn Gia tới sững sờ.

"Cô xác định hắn là yêu cô sao?"

Câu hỏi của Mạnh Đình cũng không có thời hạn, liền cũng bao gồm thời điểm Yến Mạn Gia cực khổ theo đuổi người, cùng với thời điểm người kia bây giờ hối hận, chính là hối hận, cũng có khả năng không yêu, có lẽ chỉ là không quen thôi.

"Cô không biết......" Yến Mạn Gia một lúc lâu mới thấp giọng trả lời câu hỏi của Mạnh Đình, nói đến thật đáng buồn, bà cho tới bây giờ đều không thể xác định tình cảm Tiêu Tư đối với bà, bọn họ ở chung một chỗ thời điểm thương tâm có, thời điểm ngọt ngào cũng có, thời gian phí hoài vậy mà đã nhiều năm như vậy rồi.

"Ông ấy ngay cả để cho ngài xác định tình cảm của hai người đều không làm được, ông ấy không yêu ngài."

Mạnh Đình nói chuyện chưa bao giờ biết uyển chuyển, cậu trực tiếp tới gần như tàn nhẫn, nhưng cậu cũng không phải ai cũng nói chuyện nghiêm túc như vậy, cậu nói với Yến Mạn Gia những thứ này, là bởi vì bà là cô của Yến Tuy, bây giờ cũng coi như trưởng bối của cậu.

Yến Mạn Gia ngước mắt nhìn sang, Mạnh Đình cho rằng bà không thể hiểu ý tứ của cậu, cậu suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói, "Giống như Yến Tuy yêu cháu, cho nên anh ấy không nỡ khiến cháu khổ sở, khiến cháu bất an, anh ấy sẽ rõ ràng mà nói với cháu, hơn nữa có thể làm cho cháu cảm giác được tình yêu của anh ấy."

"Ông ấy không yêu ngài, cho nên ngài khổ sở, ngài bất an, ông ấy tất cả đều nhìn không tới."

Mạnh Đình nói tự mình lại thở dài, "Cháu quá ngốc, nói không rõ ràng, chờ Yến Tuy trở lại, cháu bảo anh ấy nói với ngài, anh ấy nhất định có thể để cho ngài hiểu."

Yến Mạn Gia nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhưng không phải cự tuyệt ý tốt của Mạnh Đình, mà là bà rõ ràng, ngay cả Yến Tuy hiểu được đạo lý nào, anh cũng không cách nào dùng ngôn ngữ trực bạch như vậy phân tích giúp bà, anh nhiều nhất sẽ nói với bà, người kia không đáng giá để bà như thế.

"Cháu nói đúng, hắn ta không yêu cô, cô nhưng vẫn mang theo chút hi vọng......"

Yến Mạn Gia lúc nói chuyện, tự giễu trên mặt nhiều hơn chút,thừa nhận nam nhân bà yêu từ đầu đến cuối đều không yêu bà, nam nhân đối với bà như vậy còn có lưu lại tình cảm, thừa nhận những thứ này chẳng khác nào thừa nhận bà đời này hoàn toàn thất bại.

"Ngài muốn đánh ông ta một trận không? Cháu giúp ngài." Mạnh Đình thật sự không biết an ủi người, lời buột miệng nói ra như vậy, mới mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng tiếp tục nghĩ lại không cảm thấy quá không đúng, người kia làm lỡ Yến Mạn Gia hơn nửa đời người, đánh hắn một trận đều coi như nhẹ nhàng.

Cảm xúc thương cảm của Yến Mạn Gia sau mấy lời này của Mạnh Đình tiếp tục không còn nữa, bà vội vàng lắc đầu, "Cô muốn tìm người đánh hắn ta, chỗ nào cần tới cháu ra tay, còn không phải khiến Yến Tuy đau lòng hay sao."

"Cháu tới đây, cho cô dựa một chút là được rồi......"

Yến Mạn Gia cảm giác mình về nhà lần này là đúng, bà ở chỗ Mạnh Đình xác định đáp án, tâm tình cũng chữa khỏi một chút.

Nhưng Mạnh Đình nghe vậy không chỉ không tới, ngược lại ngồi ra xa chút, cậu rất xác định mà lắc đầu, "Cháu không để ai ngoài Yến Tuy ôm đâu."

Mạnh Đình cảm thấy Yến Mạn Gia những cái khác không nói, có một chút không quá tốt chính là rất thích hôn hôn ôm ôm, bệnh hay quên cũng khá lớn, cậu lời này đã nói với bà mấy lần rồi.

Yến Mạn Gia không chú ý vẫn là thật sự quên cái này rồi, bà dở khóc dở cười mà ngồi một bên, chỉ có thể thối lui mà cầu cái khác, "Đại Hoàng tới, cho cô ôm chút."

Mạnh Đình vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, bảo nó đi qua.

Yến Mạn Gia có lẽ còn có chút chuyện không nghĩ rõ ràng, bà hôm nay liền cũng không đi, Mạnh Đình ở phòng khách bồi bà một lát, liền vẫn là dựa theo làm việc và nghỉ ngơi của cậu, buổi sáng trước tiên tới lớp đấu kiếm 2 tiếng, buổi chiều cùng đám bác Vương ở hậu viện Yến trạch sửa sang lại vườn hoa.

Kỳ thực bọn họ từ nước F trở lại, Yến Tuy đã cho người tới trồng rồi, nhưng Mạnh Đình có lúc sẽ muốn yêu cầu mấy loại hoa không giống nhau, cho nên qua một thời gian ngắn luôn có yêu cầu mà bận rộn, hôm nay cũng thế.

Đương nhiên, Mạnh Đình cắt hoa thêu hoa vẫn được, nhưng thật muốn động thủ trồng, vậy trực tiếp thăng cấp tới level "Lạt thủ tồi miêu"(*).

((*) câu này sẽ hiểu theo nghĩa đen là ra tay độc ác chặt đứt mầm)

"Hậu viện vậy mà biến thành xinh đẹp như thế này a......" Yến Mạn Gia đi dạo tới đây, cước bộ dừng lại, không nhịn được kinh thán lên tiếng, bà nhìn nhìn Mạnh Đình lại nói thầm một câu, "Thật đúng là quá cưng chiều."

Đình viện Yến gia từ lúc bắt đầu xây dựng hoàn thành, liền chưa từng thay đổi, bây giờ Yến Tuy vì để cho Mạnh Đình cao hứng, hậu viện này thay đổi hoàn toàn, muôn hoa khoe sắc, chờ một tháng nữa hai hàng phong trong hoa viên đỏ rồi, chỉ sẽ càng thêm đẹp.

"Cô tới rồi," Mạnh Đình ngước mắt chào hỏi Yến Mạn Gia xong, lại vẫn tiếp tục ngồi trên cỏ cắt lá thừa trên bó hoa.

"Cháu làm cái gì vậy?" Yến Mạn Gia mặc váy, không tốt cứ như vậy ngồi xuống, bà phất phất tay bảo người mang cái ghế con tới.

"Hoa bọn cháu tự trồng, cháu lúc ở nhà liền chọn một bó cho Yến Tuy," Mạnh Đình nói xong cũng kéo ghế để qua một bên, sau đó một nhánh lại một nhánh mà ôm vào trong ngực, trong tay cậu là một sợi dây thừng thật dài, cậu tự mình xoắn từ cỏ.

Yến Mạn Gia nhìn Mạnh Đình nghiêm túc, bà liền cũng không quấy rầy nữa, ánh mắt bà quét tới bốn phía, thật sự có chút cảm giác của trang viên Tường Vi ở nước F, phong cảnh xinh đẹp, người đối diện cũng thoải mái, tâm tình bà lại tốt hơn chút.

Mạnh Đình sau khi bó xong, ôm hoa tiếp tục ngồi trên cỏ, Mao Cầu và Đại Hoàng chạy tới, lại dựa vào bên người cậu, cậu ngước mắt nhìn về phía Yến Mạn Gia, "Ngài thích, cháu bảo chú Lý cắt cho cô."

Còn cậu tự mình là không thể, cậu đáp ứng Yến Tuy không tiếp tục tặng hoa cho người khác rồi.

Yến Mạn Gia quét Mạnh Đình một cái, cũng không hỏi cậu vì sao cậu không thể cắt cho bà, liền Mạnh Đình chính mình ở nhà, bà đều có thể được xem cậu và Yến Tuy show ân ái, gặp phải cái này cũng là khiến người ta không nói được lời nào lại bất đắc dĩ.

"Cháu nói cô còn có thể gặp được người cô yêu, cũng yêu cô không?"

Mạnh Đình chần chờ một chút, vẫn như cũ nói thật với Yến Mạn Gia, "Cháu không biết, có lẽ có thể, có lẽ không thể, nhưng ngài nếu như không thể buông xuống những thứ kia, liền hoàn toàn không thể."

Bà còn yêu Tiêu Tư, cho dù gặp được người yêu bà, bản thân bà không yêu, liền cũng không đạt thành yêu cầu yêu nhau của bà.

"Cháu nói đúng," Yến Mạn Gia trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười thoải mái, bà đưa tay sờ sờ hoa trong ngực Mạnh Đình, sau đó liền đứng lên, "Đình Đình bảo bối, cảm ơn."

"Cháu không phải......" Trong thần sắc Mạnh Đình nhiều hơn chút nghiêm túc.

Chân mày Yến Mạn Gia nhẹ nhàng khiêu, có chút bất đắc dĩ nói, "Biết rồi, biết rồi, cháu chỉ là bảo bối của Yến Tuy."

"Vâng," Mạnh Đình vẫn là thật sự gật đầu đồng ý như vậy.

Yến Mạn Gia nghĩ thông suốt, liền cũng không có ý định ở Yến trạch chờ thêm nữa, khoảng 4h bà liền từ Yến trạch rời đi, Mạnh Đình giữ bà, bà chỉ nói tối mai lại tới.

Mạnh Đình không có suy nghĩ nhiều, khoảng 5h, cậu mang theo bó hoa đã cắt xong tới cửa chờ Yến Tuy.

"Hoa chúng ta tự trồng nè, cho anh."

Yến Tuy mới từ trên xe đi xuống, đã bị Mạnh Đình nhét hương thơm ngào ngạt, anh liền cả người và hoa cùng ôm lấy, nhất thời cũng quên người cùng đi với anh ở trong xe, anh cúi đầu một cái liền hôn lên môi Mạnh Đình.

Mạnh Đình ngoan ngoãn để người hôn, mũi chân hơi kiễng, rất là phối hợp.

Chân Hàm trong xe vỗ vỗ vai Triệu Binh ngồi trước, có chút đồng tình nói, "Cực khổ anh rồi."

Ngày nào cũng chịu đựng lương cẩu bạo kích, lại có thể không có bạo phát, còn sống tới tinh thần như vậy.

(đọc sao ra thành "sống tới tâm thần như vậy" @@)

Hai người thân mật xong, đi vào bên trong, Chân Hàm mới từ trên xe đi xuống, Triệu Binh lại là tiếp tục cứng ngắc nghiêm mặt lái xe về gara dưới tầng hầm.

Mạnh Đình bình thường nói ít, nhưng lúc đối với Yến Tuy nói vẫn là rất nhiều, đặc biệt là sau chuyện Yến Tuy ngã bệnh, cậu rõ ràng thích lải nhải nhiều hơn, cậu đem mình ở nhà làm cái gì đều nói với Yến Tuy một lần.

Ngay cả đối thoại của cậu và Yến Mạn Gia, cậu đều thuật lại, cậu suy nghĩ một chút lại nói, "Em chưa nói tốt, anh lát nữa gọi điện thoại cho cô nói lại lần nữa đi."

Đại khái lúc Mạnh Đình thuật lại chuyện Yến Mạn Gia tới, Yến Tuy và Chân Hàm đều dựng thẳng lỗ tai nghe, trước mắt hai người đều có chút trầm mặc, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó Chân Hàm gật gật đầu, y đi ra ngoài gọi điện thoại.

Mặc dù Yến Mạn Gia gây thất vọng chút, nhưng cũng là người Yến gia, vẫn chịu không được để người khác khi dễ.

Chân Hàm đi ra ngoài, Yến Tuy lại kéo Mạnh Đình tới trong ngực, "Em nói rất tốt."

Anh nói lại khen thưởng mà hôn hôn má Mạnh Đình, đúng là tốt, những lời đó anh ngay cả hiểu, cũng nói không ra lời có thể để cho Yến Mạn Gia cũng hiểu, nhưng Mạnh Đình liền có thể làm.

Mạnh Đình cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không cảm giác mình có nói sai chỗ nào, cậu gật gật đầu, sau đó lại dặn dò một câu, "Nếu như muốn đánh nhau, nhất định phải mang theo em, em có thể hỗ trợ anh."

Yến Tuy nghe vậy trên mặt mang theo chút tiếu ý, "Được."

Chân Hàm ở bên ngoài gọi điện thoại sắc mặt lại không có tốt như vậy, y bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ hận không thể xé người đối diện, "Vì cái gì điện thoại mẹ tôi ông lại nhận, đưa cho bà ấy!"

_____________________

Min: Lễ này tiếp tục ở nhà

Vịt: lễ này chắc ta lười quá k up truyện liên tục đc T_T các thím nghỉ lễ vui vẻ nheee

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện