Sủng Hôn Hào Môn

Chương 76


trước sau

Edit: Vịt

Beta: Min

Nghe Ninh Châu nói quan hệ của Lý Nhất Phỉ với bọn họ, Tiêu Huy Dân nhịn không được cười lạnh ra tiếng.

Lý Nhất Phỉ cùng với Mạnh gia sau lưng bà ta đại khái là không biết năng lực chân chính của Tiêu thị Bắc thành, mặc dù cách thành phố khác nhau, phạm vi khác nhau, bọn họ vẫn như cũ có cách làm cho nhất mạch Mạnh gia vĩnh viễn không có thời gian xoay sở.

Hơn nữa bây giờ còn không cần phiền toái như vậy, Yến Tuy trước hết sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

"Ngày mai anh sẽ cùng Yến Tuy hảo hảo tán gẫu một chút."

Tiêu Huy Dân không có ý định nói với Ninh Châu quá nhiều mấy chuyện này, ông kéo người tới trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ, rốt cuộc không để Ninh Châu bị chọc tức.

"Chuyện tìm được Nặc Nặc trở lại, tạm thời vẫn không thể lộ ra ngoài, lần này...... Chúng ta coi như là vì tam đệ tới......"

Trong lời nói của Tiêu Huy Dân lại rất nhiều huyền cơ (*), ông nếu thả ra phong thanh như vậy, trước tiên không nói giới thượng lưu Hải thành và Bắc thành sẽ phản ứng như thế nào, Diêm thị của Lê thành hẳn cực kỳ cao hứng.

((*) Huyền cơ: những ẩn ý sâu xa)

Đột nhiên bị Yến Tuy nhằm vào, cho dù có Hứa thị, gia chủ Diêm thị tự nhiên cũng khá kiêng kỵ, hắn và Yến Tuy cứng đối cứng, thật đúng là không dám đảm bảo mình có thể chiếm được tiện nghi gì.

Hắn đã mấy lần giao thiệp với Tiêu Huy Dân, mặc dù còn không có nhận được trả lời quá cụ thể, nhưng hắn vẫn luôn chờ đợi Tiêu thị ra tay, hắn cho rằng đối phó Yến thị, đối phó Yến Tuy, Tiêu gia mới là chủ lực.

Hắn âm thầm quan sát Yến thị nhiều năm, biết Hà Uyển, tất nhiên cũng biết Tiêu Tư, Tiêu lão gia tử còn tại thế, hắn khá xác định Tiêu thị sẽ phản kích, chỉ là độ mạnh yếu phản kích còn chờ bàn bạc, nhưng hiện tại Tiêu Huy Dân thả ra phong thanh như vậy, tuyệt đối sẽ tạo ra cho Diêm Uẩn Sinh thành ảo tưởng rất lớn.

Tiêu thị không hổ là Tiêu thị, gia chủ Tiêu Huy Dân đều trực tiếp tới Hải thành đàm phán với Yến Tuy, kế tiếp, sẽ toàn lực ra tay đi.

Hiểu lầm như vậy một khi hình thành, quyết sách của Diêm Uẩn Sinh sẽ xuất hiện chênh lệch rất lớn, Yến Tuy lợi dụng vào điểm đấy một chút, có lẽ Diêm thị lúc đó sẽ xoá tên khỏi Lê thành.

Tiêu Huy Dân không nói cái này còn tốt, vừa nhắc tới Ninh Châu liền càng tức giận.

"Tam đệ? Tam đệ của anh cho người đâm Nặc Nặc một dao!" Ninh Châu oán hận nói, lại đẩy Tiêu Huy Dân ra, nhìn về phía con trai cả của bà Tiêu Tử Ngang, "Con hiện tại liền cho người đi cầm trái cây của mẹ về, ngay cả cho lợn cũng không cho hắn ăn."

Ninh Châu những năm này cho tới bây giờ chưa từng nói qua lời mắng người như vậy, bà hiện tại cả người mọc đầy gai, hận không thể đem mấy người đã hại Mạnh Đình kia toàn bộ đâm chết.

Ninh Châu cũng không có che giấu phẫn nộ và sát ý của bà, ngữ khí bà lại lạnh lẽo hai phần, "Ngoài ra, anh cho người nói với mấy bác sĩ kia, em muốn hắn cả đời đều ngồi xe lăn."

Tiêu Huy Dân nhìn nhìn Ninh Châu, lại nhìn nhìn Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc sắc mặt cũng âm trầm, ông chần chờ một lát mới gật gật đầu.

"Chuyện này để anh, mọi người đừng nhúng tay."

Mặc dù gia chủ hiện tại của Tiêu thị là ông, nhưng bên trên ông còn có một Tiêu lão gia tử làm gia chủ mấy thập niên, ông ấy có thể cho phép nhận Mạnh Đình thất lạc bên ngoài trở lại, cũng sẽ không cho phép bọn họ vì Mạnh Đình làm gì với Tiêu Tư.

Tiêu Tử Ngang hay Tiêu Tử Mặc thủ đoạn đều vẫn còn quá non, vẫn là ông tự mình làm tốt hơn.

Ninh Châu nghe vậy gật gật đầu, giận chó đánh mèo Tiêu Huy Dân mới giảm đi chút, "Chúng ta bỏ qua một lần, sau này không thể sai lầm nữa." Bọn họ không có bảo vệ tốt Mạnh Đình, mới để cho cậu lưu lạc bên ngoài, chịu nhiều khổ như vậy, bây giờ thật vất vả tìm trở về, tự nhiên muốn làm chủ cho cậu, ngay cả Tiêu Tư cũng không thể bỏ qua.

"Vâng, phu nhân, anh biết rồi, anh nghe em."

Tiêu Huy Dân kéo Ninh Châu về trong ngực, tiếp tục dỗ, thật sự nếu để cho Ninh Châu tức giận hoặc là thương tâm, Mạnh Đình hẳn lại ghét bỏ ông ngốc.

Trong Yến trạch, Yến Vũ còn đang bồi Hà Việt không đi lên, Yến Mạn Gia và Chân Hàm cũng cũng đều đi lên, bọn họ sau khi cùng ăn cơm với Yến Tuy Mạnh Đình xong, Chân Hàm tiếp tục trở lại trong tầng hầm bận việc, Yến Mạn Gia tới phòng bếp giúp đỡ cô Vương, chuẩn bị một chút đồ ăn cho Hà Việt lúc tỉnh lại.

Yến Tuy và Mạnh Đình sau khi tản bộ hàng ngày, liền mang người tới thư phòng.

Mạnh Đình ở trên ghế sa lon ôm Mao Cầu nghịch điện thoại di động, Yến Tuy xử lý công việc, tiếp đó không lâu Vương Phong báo lại với anh tin tức Tiêu Huy Dân thả ra.

Yến Tuy khóe miệng ngoắc ngoắc, anh trong giây lát liền hiểu ý tứ Tiêu Huy Dân, kỳ thực chỉ cần Tiêu gia không sớm như vậy tham dự vào, Yến Tuy đều có thể chắc thắng không bại, mặc dù phải tổn thất một chút, nhưng anh cho rằng đáng giá.

Hiện tại Tiêu Huy Dân chịu giúp anh, Yến Tuy cũng sẽ không đi cự tuyệt, chuyện có thể bớt thời gian bớt sức lực, cần gì phải tiếp tục phí công vất vả.

"Diêm Uẩn Sinh......" Yến Tuy cân nhắc cái tên này, trong mắt đột nhiên tràn ra chút cảm giác nghiền ngẫm, hắn núp ở sau lưng tính toán nhiều năm như vậy, hiện tại hẳn không chịu nổi rồi, như vậy anh liền tiếp tục cho hắn một kinh hỉ lớn được rồi.

"Sinh với chả không sinh cái gì......" Mạnh Đình buông Mao Cầu ra đột nhiên sáp tới, "Là ai muốn sinh? Cô Mạn Gia và bác sĩ Cổ Lê sao?"

Não Mạnh Đình động cũng mở tới lớn, một từ sinh đều có thể làm cho cậu liên tưởng đến trên người Yến Mạn Gia và Cổ Lê...... Hơn nữa bộ dáng bát quái kia...... Rõ ràng là bị đám Chân Hàm Cố Lãng làm hư.

"Ai nói với em......" Yến Tuy kéo Mạnh Đình qua, ở trên môi hôn hôn, lại ôm lấy người.

Mạnh Đình cũng hôn lại Yến Tuy một chút, cậu mới trả lời, hơn nữa nghe còn có mấy phần đạo lý, "Trong nhà chỉ có cô Mạn Gia là nữ, chỉ có cô ấy có thể sinh nha......"

"Còn có, bác sĩ Cổ Lê thích cô Mạn Gia."

Yến Tuy nghe vậy chân mày hơi hơi khiêu lên, phát giác Mạnh Đình hàng ngày ở nhà còn rất phong phú, rất nhiều chuyện anh không biết, Mạnh Đình đều biết, anh lại tiếp tục hỏi một câu, "Em lại là làm sao biết được?" Chẳng lẽ Mạnh Đình đột nhiên có thể nhìn hiểu Cổ Lê đang suy nghĩ gì?

"Em thấy bác sĩ Cổ Lê nhìn cô Mạn Gia, em liền hỏi một câu, sau đó bác sĩ Cổ Lê liền nói với em." Mạnh Đình đáp lại, lại cọ cọ má Yến Tuy, "Em biết chừng mực, sẽ không nói lung tung."

Cổ Lê và Yến Mạn Gia có còn duyên phận hay không, phải xem chính bọn họ.

"Vậy anh nói bọn họ có phải lúc em không biết đã ở cùng nhau rồi hay không, còn muốn sinh tiểu bảo bảo nữa chứ?"

Mạnh Đình còn quấn quýt cái từ "Sinh" trong miệng Yến Tuy.

Yến Tuy nhu nhu má Mạnh Đình, "Anh không biết, bất quá đoán chừng thật sự ở chung một chỗ, cũng không nhanh như vậy."

Trong khoảng thời gian này Cổ Lê bận rộn chuẩn bị giải phẫu, Chân Hàm cả ngày làm ổ trong nhà, gã ngay cả thật sự muốn theo đuổi Yến Mạn Gia, cũng sẽ không nhắm ngay thời điểm Chân Hàm ở đây. Không phải nói Chân Hàm nhất định sẽ ngăn cản, mà là gã và Yến Mạn Gia đoán chừng sẽ bị khinh bỉ, đội lấy khinh bỉ của con trai, yêu đương này làm sao nói được chứ.

"Nha." Mạnh Đình đáp lại, ngữ khí ngược lại cũng không có bao tiếc nuối, cậu nhìn một cái máy tính Yến Tuy mở ra, "Anh còn phải bận rộn bao lâu?"

"Buồn ngủ rồi?" Yến Tuy nhìn thoáng qua máy tính và văn kiện của anh, nếu như phải bận rộn, anh chính là bận rộn tới sáng mai, cũng còn có chuyện có thể làm, nhưng hiện tại anh bởi vì câu "Đừng nhanh trở nên già như vậy" của Mạnh Đình, đã không có ý định tiếp tục liều mạng như vậy nữa.

"Không có, chính là Hà cha hẳn tỉnh rồi, em muốn tới xem ông ấy một chút, anh đi không?"

Mạnh Đình tới đây nói với Yến Tuy lâu như vậy, lúc này mới nói tới đề tài chính.

"Chúng ta cùng nhau." Yến Tuy khép máy tính lại, lại thu dọn đồ đạc một chút, sau đó dắt Mạnh Đình ra khỏi thư phòng, xuống lầu lại đi về phía tầng hầm.

Lúc bọn họ tới, Hà Việt mới vừa tỉnh lại, Yến Vũ cầm lấy nước muốn đút cho y, một bên đặt đồ ăn Yến Mạn Gia và cô Vương chuẩn bị.

Hà Việt đại khái thần trí vừa mới thanh tỉnh, chân mày cau lại, tựa hồ rất không thoải mái, Yến Vũ đặt cái muỗng nhỏ tới bên môi đút nước, y cũng không thèm phản ứng.

"A Việt, em làm sao vậy, không thoải mái sao? Anh đi mời bác sĩ Cổ Lê vào."

Yến Vũ thấy Hà Việt như vậy có chút sốt ruột, ông nói liền muốn đứng dậy, lại nhìn thấy hốc mắt Hà Việt đỏ.

"A Vũ, em...... em cảm giác được đau......"

Hai mươi mấy năm rồi, y từ bắp đùi trở xuống hoàn toàn không có cảm giác, nhưng hiện tại y lại cảm giác được đau, y nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt trượt ra, là cao hứng, cũng là đau xót.

Yến Tuy vỗ vỗ vai Mạnh Đình, sau đó buông tay cậu ra, anh đi tới cách vách gọi Cổ Lê và bác sĩ Bart tới, Mạnh Đình cũng đi tới, miệng cậu động một chút nhưng cũng không biết nên an ủi Hà Việt thế nào.

Cậu nhìn Yến Vũ một cái, thấp giọng nhắc nhở, "Cha có thể ôm Hà cha một chút, hoặc là hôn ông ấy một chút, như vậy ông ấy cũng sẽ không khó chịu như vậy nữa."

Lúc cậu không dễ chịu, Yến Tuy đối với cậu như vậy, cậu cũng sẽ cảm thấy tốt hơn chút, cậu cảm thấy Hà Việt có lẽ cũng là như thế.

Yến Vũ trong lòng xúc động cũng không ít hơn Hà Việt, lúc này mới sửng sốt, sau đó lại bị Mạnh Đình giáo dục một chút, ông nhìn Mạnh Đình một cái, sau đó cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Hà Việt, "A Việt, A Việt,...... Em sẽ tốt thôi."

Mạnh Đình nhìn Yến Vũ, khẽ gật đầu một cái, cậu lùi lại hai bước, nhường vị trí cho Cổ Lê và bác sĩ Bart tiến vào, cậu đi trở lại bên người Yến Tuy, cầm tay Yến Tuy.

Hà Việt làm xong giải phẫu, thân thể suy yếu, kích động một chút, lại ngủ thiếp đi, Cổ Lê và bác sĩ Bart kiểm tra cho y, sau khi xác định không có chuyện gì, hai người bọn họ ở lại một người gác đêm, một trước tiên về ngủ, ngày mai trở lại thay.

Mấy ngày nay Hà Việt đều cần chăm sóc đặc biệt, sau 3-5 ngày, tình huống tốt hơn chút, y có thể trở lại phòng lầu 1 để dưỡng.

Về phần Yến Vũ ông tuyệt đối không thể nào để lại Hà Việt, một mình trở về ngủ, bác Tiêu cho người đưa một chiếc giường nhỏ tới phòng giải phẫu, Yến Vũ mệt mỏi cũng có thể nằm một chút.

"Cha chú ý nghỉ ngơi, Hà cha còn cần cha đấy." Mạnh Đình dặn dò Yến Vũ một cậu, liền cùng Yến Tuy cùng nhau rời đi.

Mạnh Đình được Yến Tuy dắt đi một lúc lâu, cậu mới lại nói thầm một câu, "Cha dù sao mà nói cũng coi như nghe lời."

Cậu nói với Yến Vũ, ông căn bản đều đáp lại, Mạnh Đình đột nhiên nhiều hơn chút cảm giác thành tựu.

Yến Tuy quay đầu lại liếc mắt nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Mạnh Đình, nhịn không được câu môi lên cười một cái, kéo cậu tới gần hơn chút, "Đình Đình nghe lời nhất."

"Đó là đương nhiên, em nghe lời nhất, em nghe lời anh nhất."

Bọn họ không tiếp tục đi tới thư phòng, trực triếp trở về phòng ngủ, Yến Tuy giúp Mạnh Đình đem nơi có thể rửa đều rửa, chỗ không thể rửa dùng khăn bông lau, chờ Mạnh Đình thỏa mãn, anh cũng ra một thân mồ hôi, anh ôm Mạnh Đình trở lại trên giường, lại tới phòng tắm tắm nước lạnh.

Lúc anh trở lại, Mạnh Đình mắt vừa khép vừa mở, hiển nhiên là cực kỳ buồn ngủ rồi, lại vẫn kiên trì chờ anh.

"Anh về rồi, chúng ta đi ngủ."

Yến Tuy nói nằm xuống, ôm lấy người, là người được anh ôm, mắt hơi trừng lớn chút.

"Không, anh lúc trước nói buổi tối lại hôn...... Em chưa quên đâu."

Mạnh Đình nói môi sáp tới phía Yến Tuy bên này, "Chúng ta hôn một chút xong tiếp tục ngủ, anh không thể gạt em......"

Yến Tuy sao có thể cự tuyệt yêu cầu như vậy của Mạnh Đình, nhưng hậu quả anh không cự tuyệt chính là anh và Mạnh Đình tắm rửa sạch sẽ đều phí công.

Mạnh Đình được hôn hôn liền tinh thần lên, cậu gỡ gỡ quần Yến Tuy, không cởi xuống, nhưng ý tứ cũng đủ rõ ràng rồi.

Hôm qua đều có thể, hôm nay tự nhiên cũng không cần Mạnh Đình tiếp tục để lộ ra với Chân Hàm hoặc là Cổ Lê tới khuyên Yến Tuy nữa, tay Mạnh Đình tiếp tục cởi áo cởi quần ra cho Yến Tuy, nụ hôn của Yến Tuy liền từ bên tai Mạnh Đình đi thẳng xuống, lưu luyến rời đi.

"Yến Tuy, chúng ta phải luôn cùng một chỗ......" Lúc Mạnh Đình động tình, nhịn không được lại cường điệu với Yến Tuy một lần.

Cuộc sống bây giờ quá mức tốt đẹp, chính là Mạnh Đình cũng sẽ cảm thấy có chút không thành thật, cậu sợ cậu mộng tỉnh, vẫn ở trong phòng thí nghiệm kia, không có Yến Tuy, không có Mao Cầu, không có Đại Hoàng, không có gì cả.

Yến Tuy cúi người hôn lên Mạnh Đình chậm rãi phủ lên tầm mắt, "Ừ, ở chung một chỗ."

Yến Tuy có thể cảm giác được Mạnh Đìnhvì bất an kia áp đảo cơn buồn ngủ của cậu, lời nói của anh không đủ, liền chỉ có thể dốc sức làm, để cho Mạnh Đình tin tưởng bọn họ là ở chung một chỗ.

Hậu quả như vậy chính là, hôm sau, Ninh Châu và Tiêu Tử Mặc rất sớm đã tới Yến trạch, nhưng biết được Yến Tuy và Mạnh Đình đều đang ngủ nướng.

"Không sao, không nên quấy rầy bọn họ ngủ, chúng tôi chờ chút là được rồi."

Bác Tiêu và cô Vương cũng không dám lạnh nhạt mẹ và anh trai của gia chủ phu nhân bọn họ, mang trái cây mang nước trà, Yến Mạn Gia cũng từ trong phòng vẽ tranh đi ra ngoài tiếp đãi bọn họ.

Bà hôm qua vẫn luôn ở trong tầng hầm, chờ lúc ăn cơm tối, bà mới biết được cha mẹ và hai anh trai Mạnh Đình đều đã tới.

"Đình Đình bình thường vẫn là thức dậy rất sớm," Yến Mạn Gia nói, lời nói ngừng lại không tốt nói thêm gì nữa, nguyên nhân bọn họ dậy muộn đại khái đều là hai người đêm qua nháo quá mức rồi, lời này cũng khó nói với người nhà Mạnh Đình vừa mới nhận trở lại.

"Là bởi vì vết thương bên eo sao?" Ninh Châu thấy Yến Mạn Gia dừng lại, bà thần sắc hơi lo lắng mà hỏi tới một câu.

"Không, không phải, cô đừng lo lắng, vết thương trên người Mạnh Đình đã tốt tới không sai biệt lắm rồi," Bằng không Yến Tuy và Mạnh Đình cũng không tới mức ngủ nướng tới bây giờ, Yến Mạn Gia mắt xoay xoay, hơi hàm súc mà nói, "Bọn nó tình cảm tốt, thích ngủ một lát......"

Ninh Châu cũng không phải người không biết chuyện này, lời này vừa nghe đâu còn không biết Yến Mạn Gia đang nói cái gì.

Ninh Châu khẽ nhíu chân mày, không nhìn thấy bản thân Mạnh Đình, bà đối với vết thương của cậu vẫn còn có chút quan tâm, bất quá có Yến Mạn Gia bồi bà nói chuyện, thời gian cũng trôi qua nhanh chút.

Trên lầu, Yến Tuy kỳ thực tỉnh lâu rồi, nhưng Mạnh Đình vẫn còn níu cánh tay anh vù vù ngủ, mà anh ngoại trừ sờ tóc Mạnh Đình một chút, niết mặt cậu một chút, cũng không làm được cái gì khác.

Anh hôm qua nhận một cú điện thoại tới thư phòng, Mạnh Đình không đi giày liền khắp nơi tìm anh, Mạnh Đình thoạt nhìn đơn giản lại rộng lượng, nhưng kỳ thực sự yên bình trong lòng không ổn định, sợ là bản thân cậu đều không thể xác định.

Mạnh Đình tự nhiên tỉnh lại là gần 8h, cậu nhắm mắt ôm lấy Yến Tuy một trận cọ loạn hôn loạn, mới mở mắt ra.

"Yến Tuy, sớm."

Yến Tuy nhu nhu tóc Mạnh Đình, lại ở trên má cậu hôn hôn, mới bất đắc dĩ nói, "Đã không còn sớm, chúng ta dậy thôi."

"Được," Mạnh Đình nói, tiếp tục lăn lộn trong ngực Yến Tuy, để cho anh ôm cậu dậy.

Hai người đến trong phòng tắm rửa mặt, thay quần áo xuống lầu, thời gian cũng đã qua 8h, Ninh Châu và Tiêu Tử Mặc đến Yến gia đã gần 1 tiếng, Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang có việc tới muộn chút cũng đã tới.

Mạnh Đình híp mắt được Yến Tuy dắt đi, hoàn toàn không có phát hiện trong phòng khách lầu dưới nhiều ra rất nhiều người, cậu lại đi vài bước, ôm lấy nửa cánh tay Yến Tuy, liền nhắm mắt lại, "Tối qua quá mệt mỏi, em hôm nay một chút cũng không muốn động."

Có loại mệt mỏi không phải như buồn ngủ, mà là mệt mỏi từ xương phát ra lười biếng, cậu chỉ muốn nằm bất động, nếu Yến Tuy có thể bồi cậu cùng nhau thì càng tốt. Mạnh Đình nghĩ như vậy, nhưng là không nói, cậu biết Yến Tuy gần đây rất bận rộn, cậu không thể thêm rối loạn.

Yến Tuy nghiêng đầu nhìn Mạnh Đình một cái, sau đó anh ôm lấy người đi.

Anh đoán thời gian này người Tiêu gia đều đã tới, anh lại ôm Mạnh Đình xuống lầu, rốt cuộc không tốt lắm, nhưng Mạnh Đình đều nói với anh không muốn động, hành hạ Mạnh Đình tới không muốn động anh còn không ôm, cũng có chút quá đáng.

Hơn nữa lại nghĩ anh và Mạnh Đình đều làm vợ chồng non nửa năm rồi, giữa bọn họ chung sống như thế nào, tự nhiên chính bọn họ quyết định, người Tiêu gia ngay cả có ý kiến cũng vô dụng.

Mạnh Đình được Yến Tuy ôm lấy, mắt cậu khẽ mở ra chút, sau đó hôn lên mặt Yến Tuy.

"Em còn tưởng rằng anh hôm nay không muốn ôm em cơ."

"Không có," Yến Tuy đáp lời, liền ôm Mạnh Đình đi xuống cầu thang.

Đám người Ninh Châu bên kia nghe được động tĩnh toàn bộ đều đứng lên, mà Mạnh Đình còn đang dán vào bên gáy Yến Tuy nói chuyện, mặt mày cong cong, hai người thoạt nhìn hết sức ngọt ngào.

Yến Mạn Gia lúc này đau răng mà hất đầu đi, nhưng cũng là thấy nhưng không thể trách, ngày nào đó Mạnh Đình và Yến Tuy không dính như vậy, bà mới hẳn cảm thấy kỳ quái mới đúng.

Người Tiêu gia liền không quen như Yến Mạn Gia, bọn họ mắt thấy vẻ mặt của Mạnh Đình đối với Yến Tuy, lại nghĩ tới đối với bọn họ, trong lòng khó giải thích được liền cảm thấy chua, nhưng chính là chua hơn nữa bọn họ cũng không có tư cách biểu hiện ra.

Yến Tuy ôm thẳng Mạnh Đình tới bên bàn ăn, anh mới để người xuống, Mạnh Đình lúc này mới đem ánh mắt từ trên người Yến Tuy dời đi, ngay sau đó ánh mắt cậu hơi trợn tròn chút, người theo bản năng liền nhích lại bên người Yến Tuy.

"Mẹ, mọi người tới rồi......" Mạnh Đình thấy bọn họ còn nhìn mình và Yến Tuy, cậu chớp chớp mắt coi như là giải thích với bọn họ, "Yến Tuy thích ôm con, con cũng thích để cho anh ấy ôm, chúng con ở nhà, cho nên không có sao cả."

Nếu như đi ra bên ngoài, Mạnh Đình vẫn là sẽ hơi thu liễm một chút dục chiếm hữu đối với Yến Tuy, nhiều lắm chính là nắm tay anh không buông, sẽ không muốn Yến Tuy cứ luôn ôm cậu.

"Không sao cả," Yến Tuy trước tiên đáp lại Mạnh Đình, cậu gật gật đầu với đám người Ninh Châu, rồi giơ tay với cô Vương, anh mới lại nói với Mạnh Đình, "Chúng ta trước tiên ăn cơm."

Nói đến ăn, trên mặt Mạnh Đình lại lộ ra chút mỉm cười, "Được."

Cậu nhớ tới cái gì đó, lại nhìn về phía Ninh Châu, "Mẹ ăn rồi ư, có muốn tới ăn cùng bọn con hay không."

Chỉ có Ninh Châu, Mạnh Đình cho đãi ngộ này, mấy người Tiêu Huy Dân bên người Ninh Châu đều bị cậu tự động không nhìn thấy.

"Mẹ...... Mẹ ăn thêm một chút." Ninh Châu trước khi tới ăn qua chút đồ, cũng không nhiều, trước mắt không tính là đói, nhưng là có thể nuốt trôi, bà quý trọng bất kỳ thời khắc chung đụng với Mạnh Đình, tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục do dự thêm cái khác.

Nàng quẳng 3 người Tiêu Huy Dân qua một bên, liền cũng đi tới, ngồi xuống.

Mạnh Đình nhìn cô Vương mang lên rất nhiều cậu thích ăn, khóe miệng cậu hơi giương bất giác câu lên, cậu nhìn nhìn Ninh Châu, dặn dò một câu, "Mẹ gần đây quá gầy, phải ăn nhiều một chút."

"Được," Ninh Châu đáp lời, trong mắt ngậm một chút nước mắt, nhưng trên mặt toàn là nụ cười hạnh phúc.

Mạnh Đình có thể cảm giác được bà là cao hứng, cậu gật đầu một cái, lại nhìn về phía Yến Tuy, "Anh cũng ăn nhiều một chút, anh ngày nào cũng đều rất vất vả."

"Được," Yến Tuy đáp lại, cầm đĩa qua gắp rất nhiều đồ ăn, đặt vào trước mặt Mạnh Đình, anh mới tự mình bắt đầu ăn.

Mạnh Đình khẩu vị tốt, người lần đầu tiên nhìn cậu ăn cơm đoán chừng sẽ có chút giật mình, Ninh Châu thì hoàn toàn không cảm giác như thế, bà chỉ sợ Mạnh Đình ăn không vô, như thế nào cũng sẽ không cảm thấy cậu ăn quá nhiều.

Yến Tuy chờ Mạnh Đình ăn xong, lại nói nhỏ với cậu mấy câu, anh đi tới chào hỏi với Tiêu Huy Dân, sau đó anh, Tiêu Huy Dân cùng với Tiêu Tử Ngang cùng nhau đi lên thư phòng trên lầu, Mạnh Đình mang theo Ninh Châu và Tiêu Tử Mặc tới sân cỏ đi tản bộ.

Yến Tuy cùng Tiêu Huy Dân Tiêu Tử Ngang nói không lâu, Chân Hàm liền gõ cửa thư phòng bọn họ, y sau khi đi vào đem một báo cáo kiểm tra đưa cho Yến Tuy.

"Em vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi." Yến Tuy nhận lấy, ngay sau đó liền nói với như vậy với Chân Hàm.

Kỳ thực muộn mấy ngày cũng không sao cả, nhưng Chân Hàm vẫn là thức đêm làm ra.

"Ừ, em ăn chút gì, ngủ một giấc."

Chân Hàm nói với Yến Tuy xong, lại gật đầu một cái với Tiêu Huy Dân, sau đó đi ra thư phòng, mà thái độ của y đối với Tiêu Huy Dân, đại khái cũng nói lên kết quả trong báo cáo, nếu không với tính tình của Chân Hàm, mới sẽ không bởi vì thân phận gia chủ Tiêu gia của Tiêu Huy Dân, mà có gì thay đổi.

Yến Tuy không có kiêng kỵ Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang, anh trực tiếp mở túi văn kiện ra, nhìn so sánh đối chiếu kết quả.

Trên mặt Yến Tuy căn bản sẽ không có hỉ nộ gì để cho Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang thấy rõ, mặc dù bọn họ rất xác định Mạnh
Đình chính là người nhà bọn họ, nhưng trước mắt cũng khó giải thích được khẩn trương một chút.

"Tôi bên này so sánh kết quả, Đình Đình là con của ông và phu nhân."

Kết quả này kỳ thực không có hồi hộp gì, nhưng vẫn là để cho Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang đều cảm xúc một lúc lâu.

Tiêu Huy Dân nhìn về phía Yến Tuy, rất là nghiêm túc nói, "Yến Tuy, cảm ơn."

Cảm ơn anh lúc bọn họ còn chưa biết Mạnh Đình, đã lựa chọn cậu, bảo vệ cậu, một tiếng "Cảm ơn" này, Tiêu Huy Dân tự cảm thấy nhất định phải nói.

"Không cần, Mạnh Đình mang tới cho tôi, nhiều hơn tôi cho em ấy rất nhiều," Yến Tuy cũng không cảm thấy anh không có chỗ nào nói quá sự thật, trân quý của Mạnh Đình chỉ có tiếp xúc cùng cậu với có thể biết, "Em ấy là vợ tôi, tôi vì em ấy làm gì đó đều là cần thiết."

Tiếng "vợ" kia rõ ràng hẳn là làm cho người ta cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng từ trong miệng Yến Tuy nói ra, lại không có loại cảm giác này, anh chỉ là đang trình bày một sự thật, Mạnh Đình ngoài là phu nhân của anh, còn là người vợ duy nhất cuộc đời này của anh.

Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang nhìn nhau một cái, sau đó hai người gật gật đầu, lúc này mới coi như là thật sự thừa nhận Yến Tuy là chồng Mạnh Đình, sau này, Yến Tuy liền cũng là người nhà của bọn họ.

Bọn họ tiếp tục tán gẫu đề tài lúc trước về Mạnh thị và Diêm thị, nhưng hai bên dùng khẩu khí và cảm giác đều bất đồng.

Không còn là hai gia chủ gia tộc quyền thế đứng đầu đang đối thoại, mà là cha vợ, em rể và anh vợ cùng nhau đang kế hoạch báo thù như thế nào, gài bẫy người như thế nào.

Bọn họ tán gẫu gần 3 tiếng, lúc đi xuống, Mạnh Đình và đám người Ninh Châu đã sớm trở lại phòng khách, bọn họ đang xem TV, nói chuyện, thoạt nhìn cũng là vui vẻ hòa thuận.

Nhận thấy được động tĩnh, Mạnh Đình quay đầu qua, mắt liền trước tiên phát sáng, "Yến Tuy, các anh nói xong rồi."

Mấy lời này của cậu là không có gì, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh kia, đem tư niệm của cậu hoàn toàn bại lộ sạch sẽ, lúc này mới hơn 3 tiếng không gặp Yến Tuy, cậu đã nhớ người tới lợi hại rồi.

Yến Tuy đi tới ngồi vào bên cạnh Mạnh Đình, Mạnh Đình lập tức liền ghé vào trong lồng ngực anh, cậu nói nhỏ với Yến Tuy, loại an bình và vui vẻ này ở những người bên cạnh là như thế nào cũng sẽ không có.

"Em đưa mẹ đi tản bộ, bọn em còn bồi Đại Hoàng Mao Cầu chơi nữa, em còn cắt trái cây cho mẹ ăn."

Tay Mạnh Đình ngoại trừ điều hương, những cái khác đều làm không được tốt, bình thường cắt trái cây, Yến Tuy cũng không dám để cho cậu động vào dao, mỗi lần đều là anh cắt xong đút tới trong miệng Mạnh Đình, Yến Tuy nghe vậy trước tiên nhìn nhìn tay Mạnh Đình, xác định cậu không bị thương tới chính mình, anh mới không hỏi thêm.

"Bất quá em chưa có cắt xong, đã bị cướp trái cây với dao đi rồi."

Mạnh Đình nói quét Tiêu Tử Mặc thần sắc hơi bất đắc dĩ mội cái, nhưng lúc đó không chỉ có Tiêu Tử Mặc muốn cướp, ngay cả Ninh Châu và Yến Mạn Gia một bên nhìn đều có ý nghĩ này.

"Còn dám tố cáo...... Đầu ngón tay mình có thể đặt dưới lưỡi dao sao?" Tiêu Tử Mặc thấy Mạnh Đình tố cáo, thần sắc y vừa bất đắc dĩ vừa tức giận.

"Vậy quả táo sẽ lăn, em phải đỡ lấy nó."

Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy, sức lực càng nhiều hơn chút, mắt cậu mở tới rất lớn, một bộ dáng mình rất có đạo lý.

Nhưng lần này chính là Yến Tuy không đứng bên Mạnh Đình, anh cầm tay Mạnh Đình, lại cẩn thận nhìn nhìn, "Sau này không cho chạm vào dao nữa."

Mạnh Đình nghe vậy quay đầu lại nhìn Yến Tuy một cái, nhưng là gật đầu một cái, "Được, em không chạm vào......"

Cậu vừa mới lý sự với Tiêu Tử Mặc, quay đầu đối với Yến Tuy liền lập tức ngoan ngoãn, đãi ngộ khác nhau này, Tiêu Tử Mặc cảm thấy càng ngày càng tâm tắc mãnh liệt, đại khái biết đem tâm em út nhà y kéo qua một chút, so với trong tưởng tượng còn muốn khó khăn hơn chút đi.

"Nhưng em cũng muốn cắt trái cây cho anh ăn," Mạnh Đình nói, vẫn là cảm thấy buồn bực một chút, cậu muốn đối tốt với Yến Tuy, tới tận bây giờ, có thể làm tốt vẫn là thật sự không nhiều lắm.

"Không cần em làm mấy chuyện này, giữa chúng ta, anh biết là được rồi." Yến Tuy đón lấy ánh mắt Mạnh Đình, rất là xác định mà nói với cậu, giữa anh và Mạnh Đình tuy hai mà một, cũng sẽ không tách rời, Mạnh Đình không biết cái gì cũng không sao cả, anh biết là được rồi.

Hiểu rõ được lời này, buồn bực trên mặt Mạnh Đình tất cả đều không thấy nữa, cậu dựa theo tâm ý của mình, ở trên mặt Yến Tuy hôn một cái, "Em nhớ rồi, Yến Tuy, anh thật tốt, em quá yêu anh rồi."

Cậu nói tựa hồ còn muốn ôm Yến Tuy tiếp tục hôn, liền bị Yến Tuy một cái ôm tới trong ngực ôm lấy.

Yến Tuy nhìn về phía đám người Ninh Châu và Tiêu Huy Dân, "Mọi người ở lại ăn bữa cơm đạm bạc đi."

Thấy bọn họ không có ý kiến, anh nhìn về phía bác Tiêu đứng ở trong góc, gật gật đầu với ông.

Bác Tiêu xoay người đi ra ngoài tới phòng bếp nói với đám người cô Vương, kỳ thực cũng không cần sợ lâm thời chuẩn bị không được thức ăn, lấy chu toàn của cô Vương, bà đã sớm cho người chuẩn bị thỏa đáng.

Mạnh Đình trong ngực Yến Tuy, mắt chớp lại chớp, lúc này mới bừng tỉnh, hôm nay trong nhà rất không giống với bình thường, ít nhất cậu không thể tùy tiện hôn hôn ôm ôm với Yến Tuy.

Yến Tuy nói xong, lại vỗ nhè nhẹ Mạnh Đình mấy cái mới buông người ra, mà má Mạnh Đình cũng nhiều hơn chút đỏ ửng, cậu mấp máy môi không có nói thêm nữa, cũng không muốn tiếp tục ôm Yến Tuy hôn.

"Kết quả kiểm tra đã ra rồi, Đình Đình, ta chính là cha con." Tiêu Huy Dân tới hiện tại đều không nghe thấy Mạnh Đình gọi ông một tiếng, ông có chút mất mát, Tiêu Tử Ngang bên kia cũng nhận điện thoại, so sánh kết quả bên này của Yến Tuy là giống nhau.

"Dạ, cha."

Mạnh Đình đang xấu hổ, Tiêu Huy Dân dứt lời, cậu lập tức liền gọi người, ánh mắt quét tới cũng gọi Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc.

"Anh cả, anh hai."

Ánh mắt cậu rơi xuống trên người Ninh Châu, lại tiếp tục gọi một câu, "Mẹ."

"Ừm," Ninh Châu đáp lại, bà chậm rãi mở tay ra, Mạnh Đình do dự một chút, vẫn là nhẹ nhàng ôm lấy bà, nhưng cậu cảm thấy một cái ôm này, nước mắt Ninh Châu lại vỡ đê rồi, Mạnh Đình sờ sờ tóc Ninh Châu, không có muốn lập tức rời khỏi cái ôm của Ninh Châu.

Ở trong ngực Ninh Châu, Mạnh Đình vẫn như cũ cảm thấy an toàn, nhưng vẫn không so được với Yến Tuy, cũng không cái gì có thể so với.

Lần này Ninh Châu khóc không có lâu lắm, bà chính là nhịn không được cao hứng, nhịn không được muốn ôm thêm Mạnh Đình một lát.

Xác định Ninh Châu không có tiếp tục khóc, Mạnh Đình buông bà ra, sau đó từ trong tay Yến Tuy nhận lấy khăn giấy, xoa xoa mắt cho bà.

"Mắt mẹ rất đẹp, lúc cười xinh đẹp nhất, cho nên đừng khóc nữa."

Mắt Mạnh Đình lớn lên rất giống Ninh Châu, nhưng tìm cảm lại không có phong phú như mắt Ninh Châu, cậu rốt cuộc trời sinh thiếu sót chút gì đó, khen ngợi của cậu cũng là xuất phát từ nội tâm.

"Được, mẹ nghe...... Nặc Nặc."

Cái tên Mạnh Đình này là Mạnh gia cho, nhưng cậu cũng không phải người Mạnh gia, bây giờ cũng nên đổi về tên vốn có của cậu.

Mạnh Đình do dự một lát, cậu đáp lại tiếng "Dạ."

Cậu kỳ thực cũng không ngại có đổi tên hay không, hai chữ Mạnh Đình cho tới bây giờ cũng chỉ là bản thân cậu, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng vậy, cậu cho tới bây giờ chưa từng cảm giác qua mình là người Mạnh gia, Yến Tuy giúp cậu đoạn tuyệt quan hệ với Mạnh gia, cậu cảm thấy đủ rồi.

Nếu quả thật phải đổi, cậu kỳ thực càng muốn đổi cùng họ với Yến Tuy...... Yến Đình, Mạnh Đình cân nhắc một chút hai chữ này, ánh mắt liền đi tìm Yến Tuy, thấy anh vẫn ngồi sau cậu, tim cậu hơi ổn định chút, liền cười cười với Yến Tuy.

Ninh Châu hơi chỉnh lý mình một chút, cô Vương bên kia cũng mang theo người giúp việc đem cơm canh bát đũa đều bày xong.

Trên bàn cơm, mấy người Tiêu Huy Dân đều rất muốn gắp thức ăn cho Mạnh Đình, nhưng có Yến Tuy ở một bên, căn bản không có chỗ trống cho bọn họ chen tay, mấy lần muốn thử xem sao, cuối cùng đều bỏ mặc, mấu chốt nhất bọn họ vẫn sợ Mạnh Đình ghét bỏ.

Sau cơm trưa, Ninh Châu lại bồi Mạnh Đình ngồi một lát, bà liền cũng không có ở thêm nữa, nhưng lại nói ngày mai tiếp tục tới thăm Mạnh Đình.

Tiêu Huy Dân ngoài ra có việc, ông tự mình trở lại khách sạn, Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc bồi Ninh Châu lên một chiếc xe khác, bọn họ cùng nhau tới nhà giam Hải thành, Ninh Châu muốn gặp Lý Nhất Phỉ.

Ninh Châu ở trên xe thần sắc đều vẫn tốt, nhưng từ trên xe xuống, khí thế cả người bà lại đều bất đồng.

Quần áo khéo léo lại tinh xảo, tuổi đã hơn 50, dung mạo mặc dù có tổn hại, nhưng so với tuyệt đại đa số người cùng tuổi, bà vẫn như cũ rất đẹp, càng quan trọng chính là khí chất thư lễ gia giáo dưỡng ra trên người bà, là rất nhiều người cả đời đều không thể có.

Bà một thân ăn mặc này cũng không phải cố ý trang điểm, thậm chí có thể nói bà để sớm gặp Mạnh Đình, chỉ tùy ý gạt gạt, nhưng chính là tiếp tục tùy ý tiếp tục bình thường, đó cũng là chủ mẫu từ trong thế gia ra, rơi vào trong đám người khá bắt mắt.

Lý Nhất Phỉ biết được có người tới thăm bà ta, bà ta còn tưởng rằng là hai đứa con trai của bà, hoặc là mấy đứa cháu khác, bà ta vẫn nghĩ tới dặn dò bọn thế nào, bảo bọn họ nghĩ cách cho bà ta một chút, bà ta chịu qua khổ, nhưng sau khi làm vợ lẽ của Mạnh Giả, bà ta liền không nghĩ qua cuộc sống khổ sở gì.

Bà ta ăn mặc chi tiêu hết thảy đều không có gì khác biệt với Phùng Trạch Kiều phòng lớn, thậm chí bởi vì Mạnh Giả thiên vị bà ta, đôi khi bà ta còn tốt hơn Phùng Trạch Kiều một chút, nhưng hôm nay bà ta thân rơi vào nhà giam, cùng một đống nữ tù ở chung một chỗ, ăn cơm tắm rửa thậm chí đi vệ sinh, hết thảy đều làm cho bà ta cực kỳ khó chịu.

Bà ta bắt buộc chính mình trấn định, bắt buộc chính mình chịu đựng, bà ta có thể từ cái gì cũng không có, chạm tới vị trí phu nhân thế gia hiện tại, bà ta liền không có khả năng dễ dàng nhận thua.

Nhưng ánh mắt bà ta thoáng giơ lên, nhìn một nữ nhân phong thái thanh nhã ngồi ở vị trí cách một tấm kính thủy tinh trước mặt bà ta, trái tim bà vẫn như cũ lưu lại chút nhiệt huyết, trực tiếp rơi xuống trong chín tầng hàn băng, toàn thân ngay cả chân tóc đều cảm thấy lạnh.

"Lý Mai, đã lâu không gặp."

Ninh Châu ngồi xuống, ánh mắt khóa định Lý Nhất Phỉ, ngữ khí bà nhàn nhạt trực tiếp chọc thủng những năm này của Lý Nhất Phỉ, mấy thứ vẻ vang xinh đẹp đóng gói lên chính mình kia, nhưng không có chính là không có, ngay cả tên bà ta đều là sau này đổi lại.

Bà ta muốn đổi tên, bà ta muốn theo đuổi cuộc sống tốt hơn, cái này bản thân cũng không sai, nhưng bà ta trăm triệu không nên vì những thứ này mà tổn thương lên người khác. Huống chi Ninh gia bà đối với bà ta chỉ có ân, không có thù.

"Châu......"

Lời của Lý Nhất Phỉ chưa hoàn toàn ra khỏi miệng, liền bị Ninh Châu cắt đứt.

"Thỉnh gọi tôi là Ninh nữ sĩ, hoặc là Tiêu phu nhân...... Châu Châu, cô là ai, có tư cách gì gọi tôi như vậy."

Trong nhà có thể gọi bà là Châu Châu, ngoại trừ Tiêu Huy Dân, bình thường gọi khá nhiều, cũng chính là mẹ bà mà thôi, Tiêu lão gia tử bình thương trực tiếp gọi tên Ninh Châu. Nhưng Lý Nhất Phỉ mở miệng liền muốn học theo mẹ bà gọi như vậy, bà ta như thế nào có tư cách như vậy.

Lý Nhất Phỉ đại khái là lớn hơn Ninh Châu khoảng 7 tuổi, lúc bà ta chân chính vào Mạnh gia làm vợ lẽ cho Mạnh lão gia tử cũng mới 24 tuổi, lúc sinh ra Mạnh Nghi Quý càng sớm hơn 2 năm, bà ta lại mang bầu Mạnh Nghi Đức mới vào cửa Mạnh gia.

Nhưng bà ta hiện tại nhìn hoàn toàn là người kém một đẳng cấp với Ninh Châu, so với Ninh Châu, bà ta già yếu mà xấu xí, từ dung mạo tới tâm linh đều như vậy.

"Cô biết Đình Đình là con tôi đúng không, cô đầu tiên nhìn thấy nó đã biết rồi!"

Lý Nhất Phỉ cũng không biết đối với bà có chấp niệm gì, vừa mới bà đi vào, Lý Nhất Phỉ đầu tiên nhìn cũng nhận ra rồi, nhưng kỳ thực bọn bà căn bản không tính là quen biết. Ninh gia cũng không cần Lý Nhất Phỉ báo ân, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới bà ta sẽ lấy oán trả ơn.

"Tại sao?" Ninh Châu hỏi một câu, bà cũng không phải nhất định muốn biết, nhưng tới rồi cũng phải hỏi một câu.

Lý Nhất Phỉ nhìn thấy Ninh Châu liền biết chuyện đã bại lộ, trong lòng bà ta vẫn như cũ rất không cam lòng, tới lúc này cũng không có gì không thể thừa nhận.

Bà ta khẽ gật đầu một cái, "Đúng, tôi ở cô nhi viện nhìn thấy nó lần đầu tiên, tôi liền biết nó là con cô rồi, cô không có phát hiện ư, mắt nó lớn lên giống cô, cũng giống cha cô."

Mắt Ninh Châu đột nhiên híp híp, nhưng không có cắt đứt lời Lý Nhất Phỉ. Cha bà vào một năm bà sinh Tiêu Tử Mặc liền tạ thế rồi. Bà nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới Lý Nhất Phỉ và cha bà còn có liên quan.

"Mà ông ấy là người đàn ông đầu tiên của tôi!" Trong mắt Lý Nhất Phỉ nứt ra quang mang làm cho Ninh Châu buồn nôn, bà ta đi theo Mạnh lão gia tử, sinh con, thậm chí cháu trai cháu gái đều có rồi, bà ta còn lưu luyến cha Ninh Châu.

"Tôi trẻ tuổi diện mạo đẹp, học thức hàm dưỡng cái gì cũng tốt hơn mẹ cô, duy chỉ có kém chính là gia thế, bằng không...... Tôi là dựa vào mẹ cô mới học xong đại học, mới có cơ hội ra nước ngoài."

"Đó là hai năm vui vẻ nhất của tôi......" Lý Nhất Phỉ nói chuyện lại dừng một chút, bà ta tựa hồ xuyên thấu qua Ninh Châu thấy được song thân của bà, "Hai năm kia tôi cùng ông ấy ở chung một chỗ."

Nhưng đây chỉ là giấc mộng, từ sau khi bà ta về nước, hết thảy biến thành giấc mộng hư không, bà ta tới Ninh gia thăm hỏi, Ninh cha lại coi như không nhận ra bà ta, Ninh mẹ cao hứng nhìn thấy bà ta, nhưng Lý Nhất Phỉ cảm thấy đây chỉ là bà lúc cuộc sống ưu việt nhàn rỗi mới bố thí thương hại bà ta, bà chỉ là xuyên qua bà ta thưởng thức thiện lương của mình mà thôi.

Bà ta sau khi tới Ninh gia một lần, Ninh cha liền tìm bà ta, nhưng lại không phải muốn tiếp tục quan hệ kia nữa, mà là cho bà ta một khoản tiền, bảo bà ta rời khỏi Bắc thành, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cách xa bọn họ, bà ta chỉ là tiêu khiển của ông hai năm ở nước ngoài lúc cuộc sống nhàm chán mà thôi.

Ông bây giờ cũng về nước rồi, vợ hiền lành, con gái ưu tú, ông không muốn Lý Nhất Phỉ tiếp tục quấy rầy hòa thuận gia đình ông.

"Cho nên cô đem hận đối với cha tôi đặt lên trên người Đình Đình?" Hốc mắt Ninh Châu hơi hồng hồng, không phải là thương tâm, mà là tức giận, cái này cũng còn bao gồm cả tức giận mẹ bà bị Lý Nhất Phỉ và cha bà đồng thời phản bội.

"Không, tôi không hận ông ấy, tôi yêu ông ấy." Lý Nhất Phỉ nói trong mắt tràn ra chút quang mang điên cuồng, bà ta ngẩng đầu nhìn Ninh Châu, "Tôi hận cô, còn cả mẹ cô Giản Vân nữa, là các người khiến ông ấy bỏ rơi tôi, là các người bức chết ông ấy!"

Cha Ninh Châu là đêm khuya say rượu gió bão xe xảy ra chuyện, con đường kia đúng lúc là ra đường Bắc thành, Lý Nhất Phỉ vẫn luôn cảm thấy ông là hối hận, muốn tới tìm bà ta, nhưng lại là bị Giản Vân và Ninh Châu ràng buộc, lúc này mới chưa tới thành phố, đã chết trên đường......

"Mạnh Đình là con cô, hẳn nên vì cô và mẹ cô chuộc tội, đáng tiếc đáng tiếc......"

Ninh Châu nghe vậy không có giận, đột nhiên cười cười, tràn đầy là nụ cười giễu cợt, bà nhìn về phía Lý Nhất Phỉ, ánh mắt nhiều hơn hai phần lạnh lùng nghiêm nghị.

"Theo như lời cô nói, con cái cháu trai cháu gái cô cũng phải vì cô chuộc tội, đời đời kiếp kiếp, chỉ cần Tiêu thị và Yến thị càng tồn tại một ngày, liền không có ngày bọn họ thoát khỏi, cô lúc trước đối với mẹ tôi như thế nào, sau này bọn họ cũng trải qua những ngày như vậy."

"Mẹ tôi có phải thật sự đối tốt với cô hay không, tự cô trong lòng rõ ràng, cô không chỉ phản bội bà ấy, cô còn câu dẫn chồng bà ấy."

Ninh Châu lại hừ cười hai tiếng, "Đừng nói cô yêu ông ấy, cô còn không xứng nói yêu, cô thật sự yêu cha tôi tới trình độ này, tại sao còn làm tiểu tam cho người khác, còn sinh con dưỡng cái cho người khác, nếu như đây là yêu, tình yêu của cô cũng quá rẻ mạt, quá buồn nôn."

"Cô hại con tôi, bất quá là cô khi thiện lăng nhược (*), cô là hận tôi, hận mẹ tôi, nhưng cũng không nên đem mình đắp tới quá cao thượng!"

((*) Khi thiện lăng nhược: lừa gạt lương thiện xúc phạm kẻ yếu)

Lấy danh nghĩa yêu liền có thể làm hại, còn là lấy danh nghĩa hận liền có thể hạ thủ với một đứa nhỏ vô tội sống sót sau tai nạn ư?

__________________

Các thím có thấy Đình Đình càng ngày càng giỏi lý sự cùn đổi trắng thay đen không =))))) cơ mà level đáng yêu cũng càng ngày càng tăng =))))

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện