Ed: Vân Khinh Ngón tay thon dài của Mục Hoài không chút để ý mà búng búng tờ báo cáo hơi mỏng, trên mặt như cười như không nhìn cô nói: "Cấm, dục?"
Khuôn mặt Phó Âm Sênh lộ rõ vẻ thành khẩn: "Đúng vậy."
"Hai ngày trước, thời điểm em không ngừng muốn anh, bây giờ làm sao lại trở thành cấm dục?" Ngữ điệu của Mục Hoài bình tĩnh, giống như đang nói một việc hết sức bình thường.
Nhưng lúc bay vào tai của Phó Âm Sênh, lại không bình thường chút nào.
Cái gì mà muốn không ngừng?
Cô mà là loại nữ nhân đó sao!
Cô rất là rụt rè được không!
Trong đôi mắt tròn xoe của Phó Âm Sênh tràn ngập vẻ không thể tin, hai bên má nổi lên màu hồng đầy khả nghi: "Nói hươu nói vượn."
Ánh mắt Mục Hoài hơi tối đi, môi mỏng khẽ mở, tiếng nói bình thản chậm rãi: "Thời điểm em làm, còn thích quay video, về nhà nhìn xem?"
Phó Âm Sênh: "..."
Trời ạ!
Bạn cần ủng hộ tác giả 50 xu để đọc nội dung