Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Ở phía Tây thành phố có những ngôi nhà cũ ở khu phố cổ.Ở góc ngõ, một mảnh giấy nhựa đường lớn tung bay trong gió, trên giấy có một mảng đen và một mảng bị rách.Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ cúi xuống, nhanh chóng cho than bánh vào bếp nhỏ, sắc mặt không tốt lắm."Ai bảo cậu làm gà mẹ như vậy? Hả?! Cô ấy nhờ cậu chuyển lời cậu liền nhận? Còn những gì tôi nói với cậu thì sao? Sớm muộn gì cái tai của câu cũng sẽ bị tôi chặt ướp làm món ăn kèm!"Diêu béo rụt cổ lại, bịt đôi tai to, cười cười xin lỗi."Đại ca, em nhớ tất cả những gì anh nói với em...!Nhưng anh cũng biết rằng em không thể không lắp bắp khi nói dối người khác.
Chị dâu ------ không, Tiêu cô nương đã hỏi đi hỏi lại em rất nhiều lần.
Em đã cố gắng hết sứ không mở miệng rồi."Viên Bác lấy một cái nồi lớn, đổ nước vào rồi đặt lên bếp nhỏ."Cậu không nói thì làm sao cô ấy biết tôi đang tránh mặt cô ấy? Nếu cậu không nói, cô ấy làm sao biết tôi đã chuyển đi nơi khác? Cậu có cái miệng quỷ gì vậy? Năng lực đặc biệt phải không?"Diêu béo lắc đầu như lia lịa, nghiêm túc giải thích: “Thật đấy! Là chị dâu------Tiêu cô nương, tự cô ấy nói.
Cô ấy nói cô ấy đoán là anh cố tình tránh mặt cô ấy, là người liên quan làm sao cô ấy có thể không biết được."Viên Bác cho điếu thuốc vào miệng, nghe vậy liền dừng quẹt diêm trong giây lát.Anh lạnh lùng nheo đôi mắt, hít một hơi thuốc thật sâu rồi từ từ thở ra.Diêu béo trợn tròn mắt nhìn anh, lo lắng nhéo túi quần, yên lặng chờ đợi.Viên Bác cau mày, đưa tay nắm tóc, "Cô ấy........!cô ấy nhờ cậu nói cái gì?"Diêu béo thở phào nhẹ nhõm rồi lại cười."Tiêu cô nương nói, cha mẹ cô ấy rất lo lắng cho anh, họ đã viết hàng trăm bức thư gửi về làng của anh, đáng tiếc là không có ai trả lời.
Một năm trước, gia đình họ trở về Huệ Thành, bố cô ấy còn đến thôn Sơn Vĩ tìm anh.
Không ngờ của nhà anh đóng chặt, cỏ mọc trên tường.
Dân làng nói anh ở Huệ Thành, nhưng họ không biết tìm ở đâu nên thất vọng chỉ có thể quay lại miền Nam .""Cô ấy còn nói đầu năm ngoái cô ấy đến tòa soạn báo Huệ Thành để quảng cáo tìm anh, sau đó cô ấy muốn tiếp tục tìm kiếm anh nhưng cô họ của cô ấy đã ngăn cản.
Cô họ của cô ấy đã nói rất nhiều điều xấu về anh và không cho cô ấy tiếp tục tìm anh...!Nhưng đây không phải là ý định ban đầu của cô ấy, cô ấy vẫn hy vọng có thể tìm thấy anh."Lúc này, Diêu béo có chút xấu hổ, trầm giọng do dự: “Cuối cùng cô ấy cũng nói, dù anh có tiếp nhận hay không thì dù sao anh cũng là người thân của cô ấy, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”Viên Bác bất động hồi lâu, ánh mắt không tập trung, không biết đang suy nghĩ gì.Diêu béo cười vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Anh à, dù là chị dâu hay bố mẹ chị dâu , họ đều đang nghĩ đến anh.
Em cũng biết thực ra anh là một người miệng lưỡi chua ngoa nhưng trái tim mềm yếu, chuyện xảy ra với chị dâu, anh luôn giữ bí mật.
Anh luôn giúp cô ấy giải quyết…”“Cậu biết chuyện đó!” Viên Bác cười như không cười, mắng: “Đừng nói nhảm nữa!”Diêu béo chớp mắt ậm ừ: “Kể từ khi nhặt được chiếc ví, dù trời gió hay mưa, anh cũng luôn lặng lẽ ra cổng trường gặp chị dâu.
Lần trước khi chị ấy đứng đợi xe buýt, có một kẻ móc túi muốn trộm ví tiền của cô ấy, là ai đã lặng lẽ ngăn cản anh ta? Trần thiếu gia ở nhà máy phân đạm đã làm chị dâu khóc, là ai khiến xe của anh ta phải sửa mấy ngày? "Viên Bác có chút xấu hổ, quay mặt đi.Diêu béo cười lớn, tiếp tục trêu chọc: “Chiếc vòng tay của chị dâu bị chị họ trộm đem đi cầm cố.
Ai đã trả tiền để chuộc lại, còn làm thủng bánh xe đạp của Lâm Đại Bảo? Là ai? ? Là ai? Là ai ta?”"Cút cút cút!" Viên Bác cười lộ ra hàm răng trắng, quát: " Cái tên tiểu tử ngươi phản bội ta! Ngươi là ai hả? Ngươi lợi hại như vậy, sao không trở thành thám tử, trở thành máy bay trinh sát!"Diêu béo cười cười, cầm một nắm hạt dưa ăn.Viên Bác không