Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Tiêu Dĩnh là một người thông minh, hiểu Viên Bác là một người ăn mềm không ăn cứng, thế là cô quyết định năn nỉ."Bác ca ca, đừng vô tâm như vậy! Em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.""Nêu không thì, em đi lên tỉnh lỵ một ngày rồi lại về, mỗi ngày đều báo cáo rõ ràng với anh.
Không chỉ vậy, em sẽ gọi điện thoại báo an toàn cho anh.""Em hứa với anh sẽ không đi lang thang và cẩn thận đề phòng người xấu."Viên Bác từ trên bàn đá nhảy xuống, hỏi: "Có lẽ nào người xấu lại viết hai chữ “người xấu” lên mặt sao? Em vừa nhìn thấy liền biết để đề phòng?"Á? !Tiêu Dĩnh bĩu môi, giọng điệu có chút ủy khuất, nhỏ giọng nói: “Em đã là người lớn rồi, không phải trẻ con.”"Em còn biết mình không phải trẻ con sao?" Viên Bác hừ lạnh nói: "Tôi còn tưởng rằng em không biết! Em có biết một cô gái đi xa một mình nguy hiểm cỡ nào không?"Bây giờ chúng ta có thể gửi điện báo và gọi điện thoại, và việc liên lạc cũng tiến bộ hơn nhiều so với trước đây.Mấy năm nay, các cô gái ở thị trấn thỉnh thoảng bị bắt cóc, đưa lên núi gả cho người khác, bị nhốt không thể rời đi, cách nhà cũng chỉ khoảng hai ba mươi cây số.
Đường núi phức tạp, lại cách xa thành phố, sau khi vào núi, các cô gái không tìm được phương hướng, không biết phải rời đi như thế nào nên đành phải ở lại.Những kẻ buôn người có thể không nhất thiết phải để ý đến những cô gái khác, nhưng đối với một người như cô, chỉ cần đi ra ngoài một mình, cô sẽ ngay lập tức bị kẻ xấu nhắm tới.Tiêu Dĩnh thầm có suy nghĩ nhỏ, không dám bộc lộ, tạm thời chỉ làm bánh bao nhân thịt.Nửa giờ sau, cháo đã và bánh bao đã chín.Viên Bác cũng không vội ăn cơm, duỗi bàn tay to lớn ra: "Đưa chứng minh nhân dân và thẻ sinh viên của em ra đây."Tiêu Dĩnh nhăn mặt giả vờ như không nghe thấy.Viên Bác nhìn rõ suy nghĩ nhỏ nhặt của cô, cười tà ác: “Nếu vậy thì ngày mai tôi sẽ đến ga xe lửa mua vé, ngày mốt tôi sẽ đưa em về Tế Thành.
Dù sao em cũng đang đi nghỉ nên không cần ở lại Huệ Thành, chú và dì ở bên và trông chừng em mới không dám chạy lung tung.”"Không ~" Tiêu Dĩnh đáng thương nhìn anh, nũng nịu lẩm bẩm: "Em sẽ sớm quay về...!Trước tiên cho em một chút thời gian, được không?"Ánh mắt Viên Bác hơi lóe lên, hắn nghiêng người rút bàn tay to lớn ra.Mang một thùng hàng nặng hơn 200 kg còn có thể, nhưng anh không thể chịu nổi tiếng nũng nịu của cô gái nhỏ bé này!Chết tiệt! Chuyện gì đang xảy ra vậy? !Anh hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa! Dù sao một mình em cũng không được đi xa!"Đừng từ bỏ những gì nên kiên trì, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của cô ấy."Vậy anh đi cùng em được không?" Tiêu Dĩnh chớp chớp đôi mắt to nhỏ giọng nói: "Ở đây ở Huệ Thành, người em tin tưởng nhất chính là anh."Viên Bác hơi sửng sốt.Tiêu Dĩnh thấy có hiệu quả, lập tức lấn tới, kéo mạnh quần áo của anh.“Bác ca ca, em đi tỉnh lỵ lấy hàng để làm ăn, không phải để chơi, sức lực của em không nhiều, lấy hàng lên xuống xe cũng không tiện.
Nếu anh có thể đi cùng, em không chỉ được an toàn mà còn có thêm một người trợ giúp.
"Viên Bác nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng xanh đặt trên góc áo mình, trong lòng chợt mềm nhũn, nghe lời yêu cầu đáng thương của cô, cuối cùng anh cũng nhẹ nhàng đáp ứng."Được rồi, nhưng phải đến hai ngày sau tôi mới rảnh.
Em không được phép đi một mình, phải đợi tôi."Tiêu Dĩnh lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Tuân lệnh!”Viên Bác bị nàng chọc cười, trong mắt lộ ra tia bất đắc dĩ, quay người đi rửa tay ở góc sân.Hai người cùng nhau ăn tối.Tiêu Dĩnh có chút chán ăn, chỉ ăn một cái bánh bao và một bát cháo nhỏ.Viên Bác một hơi ăn bốn cái bánh bao, ăn hai bát cháo lớn.Tiêu Dĩnh cười hỏi: "Anh no chưa? Em còn một ít cháo."Anh xua tay nói: “Mang tới đây, tôi cùng ăn, đừng lãng phí.”Tiêu Dĩnh vui mừng, đưa cho anh cả thìa và