Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Khuôn mặt trắng ngần của Trần Băng lộ ra nụ cười, hài lòng gật đầu, cung kính nhận lấy cốc nước Lâm Kiến Kiều đưa, bắt chéo chân, chậm rãi uống một ngụm.Huệ Thành có mấy nhà máy, lớn nhất là nhà máy phân đạm ở ngoại ô thành phố.Vài năm trước, Lâm Kiến Kiều đã nhờ ông nội và bà nội để xin vào bộ phận tài chính của nhà máy phân đạm với tư cách là nhân viên kế toán thông qua các mối quan hệ và trở thành nhân viên chính thức của nhà máy.Trần Băng là con trai duy nhất của giám đốc nhà máy phân đạm, lớn lên trong sự chiều chuộng của cha mẹ, ăn ngon mặc đẹp, sau khi tốt nghiệp cấp hai trực tiếp gia nhập nhà máy với tư cách là một người lãnh đạo nhỏ.Các nhân viên trong nhà máy đều cố gắng lấy lòng hắn, mọi người đều gọi hắn là "Trần thiếu gia", và Lâm Kiến Kiều, người đã hơn năm mươi tuổi, cũng không ngoại lệ.Ông ta không dám ngồi xuống, cúi người nịnh nọt hỏi: "Trần thiếu gia, cậu có biết chuyện nhà máy đang chuận bị phân phòng không?"“Đương nhiên biết.” Trần Băng hất cằm, kiêu ngạo nói: “Cha ta là giám đốc nhà máy, ta là người đầu tiên biết chuyện gì xảy ra trong nhà máy.”Lâm Kiến Kiều cười và chỉ vào phòng khách nhỏ."Cậu xem, tòa nhà ống này là cha tôi để lại cho tôi.
Bọn trẻ đã lớn rồi, không còn chỗ cho nó nữa.
Tôi đã làm việc trong nhà máy được bảy tám năm rồi, không biết ""Ừm ~" Trần Băng nheo mắt cười, nhẹ giọng nói: "Có thể xem xét."Lâm Kiến Kiều hai tay hưng phấn run lên, không ngừng nói: "Vậy liền nhờ cậy Trần thiếu gia! Tất cả nhờ cậu!"Trần Băng ném cốc nước cho ông ta, hỏi: "Tiểu Dĩnh đâu? Ở đây tôi có hai vé xem phim ngồi ghế đầu, muốn dẫn cô ấy đến rạp chiếu phim lớn để nhìn thế giới."Lâm Kiến Kiều vội vàng hét vào phòng: "Dĩnh Dĩnh! Dĩnh Dĩnh!”Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Lâm Vân Bảo ngượng ngùng bước ra ngoài.Trần Băng nhướng mày nhìn về phía sau: "Tiểu Dĩnh không có ở đây à?"Kể từ khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dĩnh ở cổng trường Thông tin hai tháng trước, hắn đã mất hồn.Nước da trắng nõn, đôi môi nhỏ hồng hào, thân hình uyển chuyển, xinh đẹp hơn cả các ngôi sao lớn trên ti vi.
Cái gì gọi là là quốc sắc thiên hương, tiên nữ giáng trần, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được!Hắn ngay lập tức hỏi thăm một sinh viên trong trường và được biết cô tên là Tiêu Dĩnh, sinh viên năm thứ hai chuyên ngành truyền thông.Sau bao nhiêu khúc mắc, cuối cùng cũng biết được mối quan hệ của cô với nhà họ Lâm, đồng thời biết được cô là người gốc Huệ Thành, gia đình cô sống ở phía nam Tế Thành, sau khi thi đỗ vào trường Cao đẳng Thông tin năm trước, cô ấy ở nhà cô họ.Lâm Kiến Kiều là một nhân viên trong nhà máy, hắn đã ngay lập tức tìm được đường đi.Đáng tiếc, hai ba lần liên tiếp đến thăm đều không suôn sẻ, tiểu mỹ nhân luôn đối xử với hắn một cách lạnh lùng và thờ ơ.
Ngay cả khi hắn thể hiện địa vị nổi bật của mình, nó dường như không có tác dụng."Không ở đây." Lâm Vân Bảo vội vàng đóng cửa lại, xấu hổ cười: "Em ấy…..em ấy vừa ra ngoài."Lâm Kiến Kiều mỉm cười giới thiệu: "Trần thiếu gia, con bé là con gái Vân Bảo của tôi.""Ta biết." Trần Băng thất vọng bĩu môi hỏi: "Tiểu Dĩnh đi đâu? Khi nào mới trở về?"Lâm Vân Bảo ánh mắt lảng tránh: “Em ấy nói sẽ không về ăn trưa, đợi đến tối mới về.”Trần Băng vẻ mặt thất vọng, giọng bất mãn nói: "Không cần đến lớp, chạy đi đâu chứ!"Tiểu mỹ nhân không có ở đây, nhìn ai cũng không vừa mắt, hắn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta về.”“Ơ kìa!” Lâm Kiến Kiều vội vàng nói: “Ở lại ăn trưa đi, vợ tôi đang nấu cơm rồi.”Tiêu Đạm Mai từ trong căn bếp nhỏ đi ra, đem bàn tay đầy dầu mỡ lau vào tạp dề."Trần thiếu gia, tôi đã nấu một ít món ăn kèm và sườn heo om cho ngài uống rượu! Sao ngài lại vội vàng rời đi như vậy?"Trần Băng tức giận trả lời: “Tôi đang vội đi xem phim, không ăn được .”"Chờ đã!" Lâm Vân Bảo cắn môi dưới, xấu hổ thì thầm: "Trần thiếu, Dĩnh Dĩnh không có ở đây, để em cùng ngài đi xem, được chứ?"Lâm Kiến Kiều trợn mắt nhỏ, thuận miệng nói: "Đúng đúng đúng, Trần thiếu có hai vé xem phim! Vân Bảo, con đi xem với Trần thiếu.
Phải ngoan ngoãn, đều nghe ngài ấy sắp xếp."Trần Băng khinh thường liếc nhìn Lâm Vân Bảo, cho rằng một vé xem phim cũng chỉ mấy tệ, xem một mình cũng không có ý nghĩa gì, thế là nói: "Được rồi, đi thôi!"Lâm Vân Bảo không thể ngừng mỉm cười, và lộc cộc theo sau hắn và rời đi."Hả?" Tiêu Đạm Mai chớp mắt, nghi hoặc