Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Tiêu Dĩnh cười khúc khích, cầm lấy một đôi khuyên tai nói: "Nhưng nhìn qua thì những chiếc dì có ở đây cái này là đẹp nhất, những chiếc đến từ tỉnh lỵ không giống!"Vừa nói đến đây, bà dì lập tức cười, trợn mắt nói: “Đôi này đặc biệt được các cô gái trẻ ưa chuộng.
Chỉ riêng ngày hôm qua đã bán bảy tám đôi rồi! Nếu cháu thích thì mua ngay đi!"Tiêu Dĩnh thuận theo hỏi: “Một ngày bán nhiều như vậy, dì lấy đâu ra hàng? Có đủ bán không?”“Không chắc đủ” Bà dì chỉ về phía đông thành, giải thích: “Dì luôn lấy hàng từ quận Tân Thành, một hai ngày lại phải đi lấy hàng.
Có khi hàng về, ai cũng chen lấn, tranh giành kịch liệt! Nếu không có tay chân nhanh nhẹn của dì, chiếc bông tai này đã bị người khác giật mất ”.“Ồ.” Tiêu Dĩnh nói : “Dì cháu cũng có một cửa hàng bán đồ trang sức, dì ấy nói lợi nhuận rất tốt, nhưng nguồn cung không ổn định.”Bà dì nhìn Tiêu Dĩnh nói đúng thứ khiến bà phiền não nhất, nên lập tức đồng tình."Đúng, đúng! Hàng đều từ tỉnh lỵ đến, ở đây không ai có thể làm việc như vậy.
Dì cũng muốn lên tỉnh lỵ lấy hàng, nhưng đối với người chưa quen nơi đó thì không dễ dàng như vậy.
May mắn thay, phía đông thành phố có người đang bán buôn, nếu không thực sự không có đồ để ”.Tiêu Dĩnh gật đầu, có chút đồng tình thấp giọng nói: “Chính là bị người khác kiếm nhiều hơn một chút.”“Thật sự là không thể làm gì được.” Bà dì nói: “Các cửa hàng nhỏ ở phía đông thành phố cũng về tỉnh lỵ để lấy hàng bán sỉ, người ta cũng là bị ngời khác kiếm tiền.
Cộng thêm chi phí đi lại, ăn uống ,tiền típ v.v ất cả đều tốn tiền.
Nên chỉ bán ở quy mô nhỏ, nếu có thể bán được một ít, kiếm được một ít lợi nhuận là vui lắm rồi.
"Tiêu Dĩnh lấy năm xu mua một đôi bông tai đẹp nhất.Bà dì nheo mắt cười, vội vàng nói: "Lấy thêm một chiếc vòng cổ đi! Cô bé thật xinh đẹp.
Nếu đeo thêm chiếc vòng cổ này thì cháu sẽ càng đẹp hơn!"Tiêu Dĩnh từ chối, giải thích: “Không được ạ, trên người cháu không đủ tiền.
Dì à, ở Huệ Thành có bao nhiêu người bán đồ trang sức như dì?”"Không có bao nhiêu? Chỉ có vài người thôi!" Bà dì sắc mặt không tốt khi nói về đối thủ cạnh tranh của mình, phàn nàn: "Khi mới bắt đầu thì đã giành nhau rồi, khi đi lấy hàng, hay khi giành nhau nơi bán.
Mãi đến sau này thì mới chia ra,có người ở khu mới, có người ở khu cũ.
Nhà dì ở gần đây nên dì sẽ bán ở chợ này, ai cũng không được phép giành với dì.”Tiêu Dĩnh cười nói: "Nhà cháu cũng ở gần đây, không chừng chúng ta là hàng xóm cũ.
Dì, dì họ gì?”“Dì họ Trương.” Bà dì chỉ về phía trước giải thích: “Dì sống ở cuối ngõ bên kia.”Tiêu Dĩnh lợi dụng tình huống này nói: "Dì Trương, nguồn cung không ổn định sẽ ảnh hưởng đến lợi ích lâu dài của việc kinh doanh.
Bây giờ dì cháu đang tự mình ở trên tỉnh lỵ bán buôn.""Ồ! Tốt quá!" dì Trương chớp mắt ghen tị, sau đó cười khổ: "Dì không làm được...!Dì không biết đọc, cũng không dám đi xa.
Tỉnh lỵ rộng quá, Dì không dám đi.”Tiêu Dĩnh mở to mắt nói: “Dì của con ở đó.
Nếu lấy hàng trực tiếp từ nhà sản xuất thì giá sẽ rẻ hơn và lợi nhuận sẽ lớn hơn.
""Thật là tốt !" Dì Trương hai mắt sáng lên, giọng điệu chua chát nói: "Dì chỉ kiếm một ít, vừa đủ mua đồ tạp hóa để sống."Tiêu Dĩnh cười khúc khích, nhỏ giọng nói: "Dì, để cháu giúp dì.
Cháu có thể hỏi dì cháu giúp dì lấy một ít hàng , dì có muốn không? Giá đảm bảo thấp hơn so với hàng sỉ ở phía đông thành phố.
"Dì Trương chớp chớp đôi mắt, có chút bất ngờ."...Thật sao? Có thể được không? Dì của cháu có bằng lòng không?"Tiêu Dĩnh gật đầu: “Dì ấy hẳn là sẽ bằng lòng, khi dì ấy đến xưởng bán sỉ thì số lượng phải lớn, nếu không họ sẽ không bán cho.
Nếu dì có thể giúp chia sẻ một ít, hoặc có thể nhờ thêm một vài chị em nữa giúp thế thì tốt rồi.""Thật sao?" dì Trương cười nheo mắt, gật đầu: "Nếu là đồ tốt của tỉnh lỵ thì đương nhiên là dì muốn! Dì lấy một hai trăm tệ cho đồ đó hoàn toàn không thành vấn đề! "Tiêu Dĩnh rén sắt khi còn nóng*, hỏi: “Giống như cái cháu mua, giá bao nhiêu tiền?”(*tranh thủ thời cơ)“Ba xu rưỡi.” Dì Trương hạ