Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花(Mặt nóng đối mông lạnh là chỉ bản thân đối xử với người khác hết sức nhiệt tình, luôn làm hài lòng người khác nhưng họ lại thờ ơ không để ý đến mình)Sáng sớm, Tiêu Dĩnh dậy chuẩn bị bữa sáng.Khi Viên Bác đến, cô đã chuẩn bị sẵn bánh trứng và cháo.Cô ngước mắt cười lớn: "Bác ca ca, em đã thu dọn xong mọi thứ rồi, chỉ có một chiếc túi du lịch nhỏ thôi.
Bữa ăn đã làm xong rồi, anh mau ăn đi!"“Không vội.” Viên Bác nói: “Hong khô đi, còn có một ít thời gian, anh sẽ buộc lại mấy cái cửa sổ.”/Từ bây giờ mình sẽ thay đổi xưng hô của nam chính với nữ chính là anh-em vì chương trước nữ chính nói nhớ ổng rùi ổng về ổng cười cả buổi tối, ổng cũng xác định là thích nữ chính rùi/Nói xong, anh ta khoác sợi dây mang theo lên vai và lấy ra một chiếc kìm lớn."Cửa sổ đã quá cũ và khả năng phòng thủ thấp.
Một tên trộm tùy tiện mở ra vài lần là có thể vào nhà.
Cũng chính là em gan lướn, cứ để yên như vậy!"Á? !Tiêu Dĩnh đỏ mặt lẩm bẩm: “Em —— em chỉ tưởng nhà mình trống rỗng, không có gì giá trị nên không cần phải sợ.”Viên Bác cười khúc khích hỏi: "Cái gì vô giá trị? Ở đây cái gì cũng mua về, không cần tiêu tiền sao? Đừng coi thường một số đồ đạc cũ trong nhà cũ.
Lúc trước anh nghe chú Tiêu nói, những đồ đạc này đều là đồ gỗ tốt và đáng giá rất nhiều tiền.”"Thật sao?" Tiêu Dĩnh nghi hoặc nhướng mày nói nhỏ: "Trông chúng đều cũ kỹ và bụi bặm.
Nhiều nhất chắc là gỗ gụ bình thường thôi."Viên Bác cười lạnh nói: "Hy vọng bọn trộm cũng ngốc nghếch như em!"Tiêu Dĩnh có chút xấu hổ, tinh nghịch nhăn mũi nhìn anh rồi quay vào bếp.Viên Bác nhẹ nhàng mỉm cười, trong mắt có chút trìu mến, sải bước đi vào phòng sau.Tiêu Dĩnh vừa vào bếp vội quay người lại, dựa vào lan can cửa nhìn bóng dáng cao lớn cường tráng của anh bước vào phòng.Cô không khỏi mỉm cười ngọt ngào và hạnh phúc.Kể từ tối qua, vẻ thờ ơ “cự tuyệt người khác” trên người anh rõ ràng đã biến mất, dường như anh cũng cười nhiều hơn.Tiêu Dĩnh âm thầm vui vẻ, ngâm nga một khúc ca nhẹ nhàng, thu dọn nhà bếp.Viên Bác luôn làm việc gọn gàng và bịt kín cửa sổ tất cả các phòng trong vòng mười phút.“Bác ca ca, tới ăn sáng đi!” Tiêu Dĩnh gọi: “Không nguội mất.”"Ừm!" Anh lớn tiếng đáp lại.Dưới gốc cây hòe già và bên chiếc bàn đá ngoài sân, hai người ngồi đối diện nhau, ăn sáng.Gió buổi sáng thổi qua mát lạnh, thật sảng khoái.Viên Bác giải thích: “Trước khi ra ngoài, hãy tắt công tắc điện ở nhà.
Nếu ra ngoài hơn một, hai ngày, tốt nhất cẩn thận một chú.
Đêm qua đài phát thanh nói sẽ có giông bão kèm theo đối lưu mạnh, cho nên cẩn thận luôn là tốt nhấ.""Ồ ồ!" Tiêu Dĩnh hoàn toàn không có dự kiến tới chuyện này, nói: "Anh đi tắt đi! Em thấp, phải dời ghế ra ngoài ----- hơi phiền phức."“Ừ.” Viên Bác vui vẻ gật đầu.Anh cắn một miếng bánh trứng lớn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liếc nhìn nhà chú Lưu bên cạnh.“Mấy hôm trước anh bận quá quên sang nhà bên cạnh nói.
Lúc trước khi lắp dây thì dây bị rối, khi anh và anh Dũng đang thay dây thì phát hiện ra điều đó.
Một số dây điện nhà bên cạnh mới thay cách đây không lâu, tuy nhiên dây điện rất lộn xộn, có một số nơi đường dây trung tính kết nối không tốt lắm, sử dụng không an toàn.”“Hả?” Tiêu Dĩnh hỏi: “Có nguy hiểm không?”“Khẳng định có.” Khuôn mặt tuấn tú của Viên Bác nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói: “Anh Dũng là người trong ngành, anh ấy giải thích rằng có lẽ bên kia muốn ăn trộm một ít điện và đang giả vờ là hành động thông minh.
Đối với một người bình thường, dường như không có vấn đề gì, nó vẫn có thể được sử dụng và có thể tiết kiệm tiền.
Một chuyên gia sẽ biết ngay rằng có mối nguy hiểm về an toàn và sẽ không bao giờ dám làm điều đó.
"Tiêu Dĩnh đột nhiên gật đầu, nhanh chóng nuốt nốt chỗ cháo còn lại."Vậy em sẽ sang nhà bên cạnh và nói chuyện một chút, rồi chúng ta lên đường."Chú Lưu là một người lớn tuổi rất hòa nhã, rộng lượng và thân thiện với người khác.
Thím Lưu tuy thích buôn chuyện và có tư tưởng cổ hủ nhưng vẫn rất tốt với người hàng xóm cũ.Hậu quả của việc sử dụng điện không an toàn có thể lớn hoặc nhỏ, nhắc nhở thận trọng để mọi người chuẩn bị tinh thần cũng là điều tốt."Được." Viên Bác đứng dậy dọn bàn, "Nhanh lên nhé, em đi nói chuyện, anh sẽ dọn dẹp chỗ này."Tiêu Dĩnh buồn cười hỏi: “Anh biết rửa bát?”Động tác của anh cứng đờ, anh ta mỉm cười với hàm răng trắng to."Trước khi em sinh ra, anh đã có thể nhóm lửa nướng bánh khoai tây, em cho rằng anh không thể rửa mấy cái bát sao? Anh còn có thể rửa tường!"Tiêu Dĩnh cười khúc khích, bước nhanh sang nhà bên cạnh.Viên Bác nhanh chóng rửa bát đĩa, rửa hai lần nước, cầm đĩa và dao kéo treo lên cho khô rồi