Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Trần Băng hai mắt sáng lên, cười hỏi: "Bố, ngươi không phản đối sao?""Ta phản đối điều gì?" Ông giám đốc nhà máy cười khúc khích: "Nghe về con bé dã biết con bé là người vợ tốt, với con vậy là quá đủ rồi."Ông và vợ chưa bao giờ có cùng quan điểm.
Ông sinh ra là một học giả, nửa đầu cuộc đời đầy rẫy khó khăn và thất bại, phải đến khi định cư ở Huệ Thành, cuộc sống của ông mới ngày càng tốt hơn.Vợ ông kiến thức ít, không đọc được chữ Hán, ngày nào cũng chỉ biết nói những chuyện vớ vẩn với một nhóm phụ nữ lắm chuyện.Nhiều quan niệm của bà không đúng lắm, nhưng con trai bà cũng giống hệt bà, đầu óc trống rỗng, mồm mép rất to, dù có chính đáng hay không cũng sẽ không tha thứ cho người khác, thái độ suốt ngày ngạo mạn và cảm thấy bản thân mình rất tốt.Ông rất bận rộn vào ngày thường và thực sự không thể chăm sóc con trai mình.
Nhìn thấy thằng con không tiến bộ chút nào trong suốt những năm qua, trong lòng ông cảm thấy vô cùng lo lắng.Nếu có một người vợ hiền lành có thể giúp đỡ cơ ngơi mà ông để lại cho con trai thì gia đình này cũng đủ để tiếp tục huy hoàng.Cô gái nhà họ Tiêu này hiển nhiên là sự lựa chọn tốt nhất, cô xuất thân từ gia đình trí thức, là trí thức cao cấp, nhà cô gái như vậy chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.Trần Băng cười ha hả nói: "Vậy bố nhớ thuyết phục mẹ con, con đã nói với mẹ , con sẽ tự chọn con dâu cho mình, dù mẹ phản đối thế nào, con cũng phải lấy cô ấy!"Ông giám đốc nhà máy nhìn ông không hài lòng hỏi: “Con dâu ta không phải là con dâu mẹ con sao? Tại sao không liên quan gì đến bà ấy? Mấy chục năm trước, việc kết hôn vẫn do cha mẹ và bà mối quyết định.
Làm sao con có thể nói điều đó.
Ngày nay thời thế đã khác, quan trọng là tìm được người để yêu và tìm được người mình thích.
Nhưng con dâu muốn qua cửa thì phải bảo với bố mẹ để chúng ta cùng bàn luận đúng chứ? "“Bố không phải không có ý kiến sao?” Trần Băng nghịch ngợm cười: “Con biết bố là người có lý, là người thương con nhất.”Lão giám đốc nhà máy cúi mặt nhắc nhở: “Con bé là một cô gái ngoan, đừng giả dối điều gì, thậm chí đừng để lộ phong cách kiêu căng trong nhà máy trước mặt ngườ khác.
Ngay cả học giả cũng không thích điều này!"“Ồ.” Trần Băng gật đầu, không khỏi nghĩ tới thái độ trước đây của mình đối với Tiêu Dĩnh, hắn thầm cảm thấy không những không có tác dụng mà còn có vẻ phản tác dụng, vì thế khiêm tốn hỏi: “Bố, vậy nên làm thế nào?"Hắn đã theo đuổi Tiêu Dĩnh được vài tháng nhưng không có kết quả, thậm chí còn ngủ với Lâm Vân Bảo, mớ hỗn độn vẫn chưa được giải quyết triệt để.Phụ nữ, tất nhiên có thể vui vẻ.
Muốn cưới một người vợ thì bản thân phải hài lòng với cô ấy, cô ấy phải xứng đáng với bản thân mình.Hắn tặng Lâm Vân Bảo một chiếc nhẫn vàng và đưa cho gia đình cô ta hơn một nghìn tệ, số tiền đó đủ đền bù cho cô ta.Sau khi các căn hộ trong đơn vị được phân bổ, triệt để làm cái miệng nhà cô ta ngậm miệng và hoàn toàn cắt đứt liên hệ.Vốn dĩ chuyện này cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng bởi cái miệng của Tiêu Đạm Mai rất lợi hại, lại bởi vì bọn họ cùng Tiêu Dĩnh là họ hàng, hắn sợ về sau Tiêu Dĩnh biết chuyện thì rất phiền phức .Người phụ nữ Tiêu Dĩnh đó rất kiêu ngạo, nếu biết điều đó, cô chắc chắn sẽ phớt lờ hắn.Cuối cùng sau khi tìm được một người phụ nữ khiến trái tim hắn rung động, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.Lão giám đốc nhà máy nghe vậy đỏ mặt, thấp giọng nói: "Đàn ông, đàn bà theo đuổi tình yêu đều là do bản tính con người gây ra.
Bằng cách này...!con phải tìm hiểu xem những cô gái khác thích gì và tìm ra thứ họ thích.
Các học giả, rất có thể thích con ngườ khiêm tốn và tao nhã.
Nếu con thay đổi thái độ thường ngày và quan tâm đến người khác nhiều hơn, ẽ không bao giờ mắc sai lầm.""Ừm ừm!" Trần Băng bỗng nhiên gật đầu.Trần Băng từ nhỏ đã kiêu ngạo, ngang ngược, ngoại trừ ông bố uy nghiêm có thể khống chế hắn, thì không có ai khác có thể khống chế hắn.
Vì vậy, hắn sẽ kính sợ chấp nhận lời nói của người cha già.Nghe cha già nói, hắn âm thầm cảm thấy có lý.Có vẻ như hắn cần phải thay đổi phương pháp của mình.…Khi màn đêm buông xuống, các cửa hàng ở chợ đầu mối lần lượt đóng cửa.Viên Bác đứng dưới bóng cây, dựa vào thân cây, chán nản nhìn xung quanh.Cách đó