Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Vinh bá ở một bên mỉm cười rót trà cho Viên Bác, giải thích rằng đó là trà Kung Fu của miền nam.“Tôi đã từng đến miền Nam, vừa nếm thử đã thích.
Sau đó ngày nào tôi cũng uống.
Thói quen này tôi giữ suốt mấy chục năm mà không bao giờ thấy chán”.Viên Bác nhấp một ngụm, hơi cau mày.Viên Bác tò mò hỏi: "Sao vậy? Mùi vị không ngon à?"Viên Bác gật đầu: “cổ họng có chút ngọt, cũng không phải là vị khó chịu, có lẽ là bởi vì cháu không quen.”Vinh bá cười khen: "Tiểu Viên giỏi thật! Một lúc đã nhận ra đặc điểm của trà !"Tiêu Dĩnh nói chuyện Trần Trân và hỏi địa chỉ nhà máy của họ và tuyến xe buýt.Không ngờ, Trần Trân giải thích rằng xe buýt chỉ có thể dừng ở một hoặc hai điểm dừng ở ngoại ô thành phố, nhà máy của họ nằm ở phía sau và cách bến xe rất xa, đi bộ một giờ cũng không đến được.Tiêu Dĩnh nghe vậy có chút xấu hổ, không khỏi hỏi: “Gần đó có người dùng xe đạp chở người không?”"Không có." Trần Trân giải thích: "Bên kia đều có nhà máy, nơi này rất rộng, đường sá thông nhau nhiều, trừ phi có người quen dẫn đường, nếu không có lẽ sẽ không đi được."Tiêu Dĩnh cười khổ, thấp giọng nói: "Vậy......cháu sẽ nghĩ biện pháp."Trần Trân tò mò hỏi: "Cô gái, dì nghĩ cháu nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi thôi phải không? Sao cháu lại nghĩ đến việc đến đây lấy hàng để bán?"“Kiếm chút tiền học phí.” Tiêu Dĩnh thấp giọng nói: “Giúp bố mẹ giảm bớt gánh nặng và học cách tự lập hơn.”"À!" Trần Chân không khỏi cười lớn hỏi: "Cháu đang đọc gì thế? Đại học nào? "“Chuyên ngành truyền thông của một trường cao đẳng kỹ thuật.” Tiêu Dĩnh đáp: “Cháu học ở Huệ Thành, cách đây khá xa.”Trần Trân nhìn cô, ánh mắt hơi mờ ám, dường như nhớ ra điều gì đó.“Vì không đủ vốn nên muốn bán sản phẩm lỗi thành hàng tốt?”Tiêu Dĩnh cười giải thích: “Làm kinh doanh quan trọng nhất là uy tín.
Nếu cháu hứa với người ta hàng tốt thì tôi sẽ bán hàng chất lượng tốt.
Nếu tôi có thể chọn ra hàng lỗi mà mình thích, cháu sẽ không bao giờ lừa dối khách hàng và nói thẳng với họ.
"Nó là bị lỗi nên bán rẻ."Làm người làm việc gì cũng phải đáng tin cậy, đặc biệt là trong kinh doanh.Nếu hàng bị lỗi, cô sẽ không bao giờ lừa dối khách hàng bằng hàng kém chất lượng mà sẽ giải thích rõ ràng tình trạng và hạ giá.Trần Trân cười và gật đầu: "Quả nhiên là một học giả, quan niệm của cháu rất đúng.
Khi tôi còn là một sinh viên, điều kiện gia đình tôi rất nghèo.
Bố mẹ tôi ăn cháo mỗi ngày chỉ để tiết kiệm học phí và chi phí sinh hoạt cho anh trai tôi và tôi, tiếc là lúc đó chúng tôi không có nhiều việc để làm nên tôi chỉ có thể chăm chỉ làm ruộng để giảm bớt gánh nặng cho gia đình ”.Có lẽ bà ấy đã công nhận cô, nên càng ngày càng nhiệt tình với Tiêu Dĩnh."Tiểu Tiêu, dì viết cho cháu địa chỉ nhà máy và số điện thoại liên lạc."Tiêu Dĩnh nhanh chóng đến chỗ thím Lục ở quầy lễ tân để mượn bút và giấy rồi đưa cho Trần Trân.Trần Trân nheo mắt và nhanh chóng viết xong.“Chúng tôi ra thành phố mua thực phẩm tươi sống và rau củ tươi cho ngày mai.
Nếu tự lái xe, không đến nửa tiếng nữa là đến nơi.
Nếu cháu thật sự muốn đi thì, sao không đi cùng xe chúng tôi đi ra ngoại ô thành phố.
"“Tối nay sao?” Tiêu Dĩnh hỏi.Trần Chân gật đầu: “11 giờ chúng tôi sẽ đi mua.
Thông thường phải khoảng 12 giờ mới về đến nhà máy.”Nghe vậy, Tiêu Dĩnh có chút do dự nhìn Viên Bác, phát hiện anh đang nói chuyện với Vinh bá, không nghe rõ chủ đề của bọn họ."Dì Trân...!Đêm khuya rồi, e rằng sẽ quấy rầy hai người."Trần Trân mỉm cười, hiểu được cô đang âm thầm do dự, liền gật đầu hiểu ý."Không sao đâu.
Nếu cháu thực sự quan tâm, ngày mai khi cháu đến gần hãy gọi cho dì, dì sẽ bảo A Nam ra đón cháu.
Hàng ngày trong nhà máy có rất nhiều sản phẩm lỗi và phế liệu.
Nếu cháu thích thì cứ nhặt đi, dì không lấy tiền ”.Tiêu Dĩnh lắc đầu cười: "Không...!chuyện đó sao cháu có thể nhận được?"Trần Trân hào phóng giải thích: "Cháu đã giúp đỡ cha già của dì, dì cũng phải báo đáp một ít ân tình của cháu.
Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền, cháu thích thì có thể lấy đi."Tiêu Dĩnh sau khi nghe được lời này, trong lòng âm thầm xúc động.Tuy nhiên, không dễ để tin lời nói của ai đó nếu chỉ dựa vào lời nói của họ.
Ở ngoại ô thành phố có nhà máy, dân nhập cư đông, tỉnh lỵ có tình hình an ninh tồi tệ nhất, cô không dám đến đó cùng với hai người lạ.Vinh bá