Xuyên qua một khối nhân thổ đã không tốn mất bao lâu thời gian, Sở Mộ rơi xuống một tòa thành thị Tân Nguyệt chi địa mới kiến tạo nên.
Tòa thành này nếu so với Vạn Tượng thành thì to lớn hơn nhiều. Là một giới
thành chân chính, đủ để dung nạp vài cái dân cư thành thị trọng yếu như
Vạn Tượng thành.
Sở Mộ đây là lần đầu tiên đến Bắc thành, trong lúc nhất thời còn không tìm được nơi ở của người nhà mình.
Từ trong trời đêm xẹt qua, cả thành ai ai cũng không biết vương giả của
bọn họ đã trở về, Sở Mộ lặng yên không một tiếng động rơi xuống phủ
thành chủ.
Phong cách phủ đệ được xây dựng như loại cổ viện, nhìn qua cũng không có khí phái như Tân Nguyệt cung điện, đây là loại kiến
tạo theo phong cách Bắc bộ Tranh Minh đại địa, lúc đó muốn sửa đổi thì
Nhật Thực cũng đã đến rồi.
U Ám đăng luôn luôn chỉ đủ chiếu sáng
một khu vực có hạn, hắc ám nồng đậm so với trời đêm bình thường còn muốn bá đạo hơn, làm cho tất cả viện trong thành chủ cũng lộ ra mấy phần
lành lạnh.
Sở Mộ theo hồn ước, ở tòa thành có chút xa lạ này có nhưng có không ít khuôn mặt thân quen, trong đại viện tìm được Trữ Mạn Nhi.
Tiếp cận vị trí lâm viên, Sở Mộ thấy được một tòa lầu các tao nhã lịch sự.
Lầu các dạng hình nón lá đỉnh được làm bằng ngói, Sở Mộ lúc tiến vào liền
thấy được một nữ tử đang ngồi trên nóc nhà chảy từng sợi tóc, đang nâng
má nhìn bầu trời đêm đen như mực.
Ngay khi Sở Mộ nhảy tới nóc nhà, nàng còn đang ngẩn người.
"Đang suy nghĩ gì đó?" Sở Mộ ngồi ở bên cạnh nàng hỏi.
Trữ Mạn Nhi ngẩn người, xoay chuyên khuôn mặt nhỏ nhắn, nét u buồn trên mặt nhất thời bị quét mất sạch.
Trong đôi mắt trong veo lập tức tràn ra nước mắt, Trữ Mạn Nhi không chút do
dự nhào tới lồng ngực Sở Mộ, lê hoa đái vũ, làm lòng người càng thêm
thương.
"Ca ca là tên bại hoại, vô thanh vô tức đi mất, sau đó âm thầm trở lại!" Trữ Mạn Nhi khóc rống lên nói.
Sở Mộ lưu lại Vạn Tượng thành chỉ nói cho Diệp Khuynh Tư biết, hắn không muốn người khác càng thêm lo lắng cho hắn.
Nhưng mà, có một số việc không phải là Sở Mộ không nói, những người khác liền suy đoán, một mình một người chạy đi đối chiến với địch nhân không có
khả năng thắng, còn những lời khác thì đừng nói, làm sao để cho mọi
người lo lắng thêm.
Trong khoảng thời gian này, không một ai có
cảm giác ngủ ngon giấc, mỗi ngày đều hướng lên bầu trời bao la đen nhánh kia, cái chuyện ngây thơ như sao băng hứa nguyện kia cũng tìm tới để
cầu nguyện.
Tiếng khóc rống của Trữ Mạn Nhi rất nhanh liền thức tỉnh Diệp Khuynh Tư ở dưới phòng.
Diệp Khuynh Tư mặc một bộ đồ ngủ thật mỏng, đầu tóc hơi có vẻ hỗn loạn, trên người khoác một cái áo choàng ngoài.
Làn da có chút trắng bệch, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
Mỗi ngày chờ chờ đợi đợi, là một loại đau khổ đáng sợ nhất, Diệp Khuynh Tư
đứng ở trên sân, nhìn Sở Mộ bình yên vô sự, nhìn hắn ôn hòa an ủi Trữ
Mạn Nhi đang khóc rống .'..
Trên mặt nàng rất bình tĩnh rất bình tĩnh, nhưng mà tại trong lòng sớm đã quay cuồng kịch liệt.
Sở Mộ mở ra nụ cười, thấy nàng đã vì mình mà trở nên tiều tụy như vậy, trong lòng tràn đầy áy náy.
Kể từ sau khi lập gia đình, Sở Mộ phát giác mình bôn ba, Diệp Khuynh Tư
một mực chờ đợi, hình như là bất hòa, vừa hình như thân thiết với nhau
hơn.
Nàng là một người duy nhất không cần mình mở miệng nhiều
lời, nàng là có thể hiểu hết mọi cái và hiểu nữ nhân, Sở Mộ không biết
nàng lúc bình thường dùng bao nhiêu tâm tư đi nhớ kỹ nhất cử nhất động
của mình, nhớ kỹ từng chi tiết của bản thân mình …
Nàng trở nên
an tĩnh hơn, bình tĩnh hơn, thiện giải nhân ý hơn, hiểu nhẫn nại hơn.
Quá khứ của nàng kỳ thật cũng không phải như thế. Là bởi vì mình quá táo bạo, hỗn loạn, quên, phóng đãng, nàng dần dần lựa chọn như vậy, để cho
cuộc sống giữa hai người càng thêm bằng phẳng hơn, mà không phải như
những cặp vợ chồng quanh năm suốt tháng sống trong đầy dẫy mâu thuẫn
cùng chán ngấy.
Không có mấy nữ nhân nguyện ý hết mình, làm một cái chuyện ngầm đồng ý có rất nhiều thê tử.
Sở Mộ sờ sờ gương mặt gò má của nàng, phát hiện có nhiều vết tích năm tháng.
Nếu như mình bất động rời đi nửa năm một năm, bất động bế quan tu luyện một hai năm, bỗng nhiên có một ngày khi cùng nàng ngủ chung, lại phát hiện
nàng đã bắt đầu già yếu đi rồi.
Giờ phút này, Sở Mộ chợt nhớ tới lời Vũ Sa nói.
Sở Mộ bắt đầu có điểm khủng hoảng, hắn không thể để cho người mình yêu thương trong năm tháng vô tình già yếu đi.
Muốn già yếu mà nói, hẳn là mình và nàng cùng nhau tiến bước về phía già
yếu, nếu như các nàng rời đi, mà mình thì còn sống ở trên cái thế giới
này, như vậy cái cấp Bất Tử này, so với chết còn muốn thống khổ hơn vạn
lần.
Sở Mộ ôm Diệp Khuynh Tư càng chặt hơn, mặc dù thọ mệnh Diệp
Khuynh Tư còn rất dài rất dài, nàng cũng chỉ bởi vì tiều tụy mà hiện ra
một vài tia vết tích năm tháng, nhưng mà Sở Mộ thật sự rất sợ nàng sẽ
tới được ngày đó …
Sinh mệnh vẫn đang dần trôi qua, Sở Mộ cũng không có nhận thấy được. Hắn đang cố gắng tu luyện, bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
"Ta có phải đã rời đi quá lâu rồi phải không?" Sở Mộ hỏi.
"Ừ" Diệp Khuynh Tư gật đầu.
"Mọi cái kết thúc, ta sẽ luôn bồi bên cạnh nàng được không?"
"Còn có cái không kết thúc đấy sao?" Diệp Khuynh Tư hỏi
"Giao Nhân cổ lão không có chết, hiện giờ bất quá chỉ là chế trụ nó mà thôi.
Còn có Thiên Cung nữa, lực lượng có được từ Thiên Cung Nhật Thực đại
trận, bọn họ hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta mới đúng" Sở Mộ nói.
"Một cái tiếp nối một điều, Giao Nhân cổ lão kết thúc, lại xuất hiện Thiên
Cung, phía sau Thiên Cung có phải hay không còn có cái gì nữa?" Diệp
Khuynh Tư nỉ non.
"Không có" Sở Mộ vô cùng khẳng định nói.
"Nhưng vì sao cảm giác được ngươi giống như tới nói từ biệt vậy" Diệp Khuynh Tư nói.
"Không có mà, đừng có đoán mò" Sở Mộ rất nghiêm túc nói.
*****
Màn trời âm u như cũ vẫn đầy dẫy sợ hãi không biết, các loại sinh vật chưa
từng thấy trước kia bay nhảy trong thổ địa, những sinh vật có cánh, vừa
giống như Biên Bức cự đại, lại vừa giống như dã thú có cánh, ngay khi
lôi điện chớp lóe lên, còn có thể thấy được răng nanh mang theo huyết
dịch của bọn chúng nữa …
Bạch Cẩn Nhu nhíu lông mày, từ không trung hạ xuống thành thị.
Sở Mộ đang tu luyện, củng cố lực lượng của hắn, nàng cũng không dám đi quấy rầy hắn.
"Ly lão, những thứ này ngươi đã thấy qua chưa?" Cẩn Nhu công chúa tìm được Ly lão nhi, dò hỏi.
Ly lão nhi vuốt chòm râu, cẩn thận nghĩ thật lâu mới nói: "Hình như là sinh vật cổ lão a"
"Nhưng, những … này… ta đã thấy qua" Cẩn Nhu công chúa nói.
"Ngươi nhìn thấy ở đâu vậy?" Ly lão nhi hỏi.
"Thiên Cung, thứ này và thiên yêu ma quỷ quái Thiên Cung vô cùng giống nhau,
mặc dù không có dữ tợn và cường đại như thiên yêu ma quỷ quái kia …"
Bạch Cẩn Nhu nói.
"Sinh vật Thiên Cung vì sao lại xuất hiện ở nhân thổ này chứ?" Ly lão nhi cũng ngây ngẩn cả người.
Thiên yêu ma quỷ quái là chủng tộc uy hiếp đến sự tồn vong Thiên Cung, theo
lý luận mà nói loại sinh vật này hẳn là sống tại trên khối thổ địa Luân
Bàn Thiên Cung chứ, làm sao lại chạy đến trong cương thổ nhân loại …
Chẳng lẽ là duyên cớ Nhật Thực?
"Vũ Sa lúc trước đã từng nói, thiên yêu ma quỷ quái là quái vật sống ở khối thổ địa sau Luân Bàn, bọn chúng cực độ chán ghét dương quang, khi ánh
sáng mặt trời chiếu xuống bọn chúng sẽ trốn ở trong đất bùn. Bây giờ
toàn bộ thế giới này chỉ còn lại một mảnh u ám, dương quang không cách
nào chiếu rọi thấu, nói không chừng nơi đây sẽ trở thành khu vui chơi
cho đám quái vật kia … Còn có, những con vật này đều lấy người sống làm
thức ăn" Cẩn Nhu công chúa nói.
Ly lão nhi trong lòng cả kinh,
vội vàng nói: "Nhanh nhanh, đi hỏi Liễu Nữ Tôn một chút, gần đây có
những người khác mất tích hay không"
Cẩn Nhu công chúa bỗng nhiên như hiểu ra cái gì đó, sắc mặt biến đổi, vội vàng hướng viện Liễu Băng
Lam bay đi.
Liễu Băng Lam nhăn lông mày lại.
Gần đây, quả thực nàng đã nhận được tin tức nhân khẩu mất tích từ các cương giới lãnh thổ phương Bắc truyền tới.
Mới đầu, Liễu Băng Lam cho rằng bọn họ nhận lấy một số công kích từ những
bộ lạc Hồn sủng không dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vừa nghe Cẩn Nhu công chúa
nói như thế, nàng cũng phát hiện trên một số tin tức truyền lại có nói,
có thể là bị loài yêu vật có cánh ăn tươi nuốt sống.
Ngoại trừ
cái đó ra, những địa phương khác tại Tranh Minh đại địa cũng đều truyền
lại tin tức giống nhau, nói cách khác cái loại thiên yêu ma quỷ quái này cũng không đơn giản là xuất hiện tại lãnh thổ phương Bắc thôi, Nhật
Thực bao trùm rất nhiều địa phương, có thể lúc này đã có nhiều quái vật
thường lui tới rồi.
"Chuyên môn ăn người sống, làm sao có quái vật như thế được?" Triêu Lãnh Xuyên thanh âm bình tĩnh nói.
Khó trách một số người ở những tiểu thành Tân Nguyệt chi địa di chuyển
tương đối chậm đến lãnh thổ phương Bắc đều bị mất tích không giải thích
được, nghĩ tới những người này dĩ nhiên bị những thiêu yêu ma quỷ quái
này ăn tươi nuốt sống, Triêu Lãnh Xương cũng cảm giác trái tim băng giá.
"Chuyện này phải xử lý thích đáng, phái thêm một số cao thủ đi hộ tống những
người còn lại, để cho một số người cư ngụ tại địa phương nhỏ tận lực tập trung lại, lấy Cảnh thành, Cương thành làm địa phương trung tâm" Liễu
Băng Lam nói.
"Ừ, ta phải đi hạ lệnh đây" Triêu Lãnh Xuyên gật đầu.
Sau khi Triêu Lãnh Xuyên rời đi, Liễu Băng Lam đứng lên hướng viện Sở Mộ đi tới.
Sở Mộ như cũ đang tu luyện, hắn vẫn ngồi trong phòng giống như một pho tượng điêu khắc, ánh mắt hắn gắt gao nhắm lại.
Khi Liễu Băng Lam vào trong phòng, Diệp Khuynh Tư cũng không có ở chỗ này,
trong phòng chỉ còn lại Sở Mộ tĩnh tu không chút nhúc nhích.
Chẳng biết tại sao, Sở Mộ trở về lần này, Liễu Băng Lam rõ ràng cảm giác được khí chất của Sở Mộ đã thay đổi.
Loại thay đổi này, để cho Liễu Băng Lam cảm thấy có chút xa lạ, hình như
mình cùng Sở Mộ không phải cùng ở chung trên một cái thế giới vậy.
*****
Nàng đi tới bên cạnh Sở Mộ, đưa tay vuốt ve gương mặt Sở Mộ.
Liễu Băng Lam biết, hắn đã bước vào một cái lĩnh vực cao đến nỗi không người nào có thể nhìn lên. Cái hắn muốn gánh chịu căn bản không phải mình có
thế đụng vào.
Nàng rất lo lắng, có hay không vào một ngày nào đó, cuộc sống của hắn và cuộc sống của mình bỗng dưng chẳng có liên quan gì đến nhau.
Điều này làm cho Liễu Băng Lam cảm thấy khủng hoảng dị thường.
Liễu Băng Lam ngồi ở bên cạnh Sở Mộ, lẳng lặng tự hỏi.
Không biết qua bao lâu, Liễu Băng Lam cảm giác trên bả vai mình có sức nặng nhẹ nhàng.
Nàng mở mắt ra, phát hiện Sở Mộ đã tỉnh, hắn đang nhẹ nhàng ôm bả vai mình.
"Làm sao vậy?" Sở Mộ hỏi.
Nhìn ra được, Liễu Băng Lam có tâm sự.
"Một loại cảm giác, cảm giác rất kỳ quái" Liễu Băng Lam nói.
"Cảm giác gì?"
"Ta cũng vậy, không biết nói sao" Liễu Băng Lam lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Hắc dạ vẫn luôn bao trùm trên trời đêm, mọi người căn bản không nhìn thấy
một điểm nho nhỏ ánh sáng nào, loại u ám này kéo dài thời gian rất dài,
không chỉ có để cho mọi người không có quen lắm. Ngược lại càng làm cho
người ta
càng cảm thấy khủng hoảng.
Có lẽ, chính là do cổ hắc ám
này. Để cho tại trong lòng Liễu Băng Lam bỗng nhiên nhiều hơn một chút
bất an không giải thích được.
Nhìn bộ dáng Liễu Băng Lam không nói lời nào nữa, Sở Mộ gãi gãi đầu, cũng không biết phải trấn an nàng như thế nào đây.
"Lực lượng ngươi vững chắc chưa?" Liễu Băng Lam hỏi.
"Ân" Sở Mộ nói.
"Nàng vì sao lại đem lực lượng đó cho ngươi?" Liễu Băng Lam tiếp tục hỏi.
"Ta cũng không biết. À, ta cũng muốn hỏi ngươi. Là có chuyện gì xảy ra vậy?" Sở Mộ nói.
Vũ Sa hành động quỷ quái làm cho Sở vô cùng phức tạp, hơn nữa nàng cứ như
vậy mà rời đi, để cho Sở Mộ cảm giác mình hình như mắc nợ nàng cái gì
đó.
"Nàng thích ngươi?" Liễu Băng Lam hỏi một câu.
"……" Sở Mộ hết chỗ nói rồi, giải thích, "Không có khả năng này"
Liễu Băng Lam cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy khả năng này không
lớn lắm, quan hệ bọn họ rất phức tạp, nhưng nghĩ đến phương diện nam nữ
mà nói thì vô cùng khiên cưỡng một chút.
"Cái này …" Sở Mộ do dự một hồi.
Cuối cùng cảm thấy vẫn đem cái chuyện hoang đường phát sinh tại Thiên Cung nói qua một chút cho Liễu Băng Lam nghe.
Liễu Băng Lam sau khi nghe liền mở cái miệng nhỏ nhắn, một thân kinh ngạc nhìn Sở Mộ.
Sở Mộ thấy biểu tình kia của Liễu Băng Lam, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải nói cái gì cho phải.
"Được rồi, cái gì ta cũng chưa nói cả" Sở Mộ nở nụ cười khổ.
"Khuuynh Tư biết không?"
"Không dám nói …"
Liễu Băng Lam liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái, diễm phúc của tên này cũng không
tệ nhỉ, lại dây dưa đến cả Vũ Sa, nữ nhân này cuối cùng cũng rơi vào
trong tay Sở Mộ a.
"Ngươi không nên để cho nàng đi" Liễu Băng Lam nói.
"Ta cũng không biết phải làm thế nào, cảm giác rất loạn"
"Bất quá hoàn hảo, ngươi giúp nàng tìm về hoa tai kia. Nàng cũng giống như
ngươi đoán chừng trong lòng rất loạn, cần phải thanh tịnh thanh tịnh"
Liễu Băng Lam nói.
Sở Mộ nghe trong giọng nói của Liễu Băng Lam, cảm giác là muốn mình đi tìm Vũ Sa về? Cái này không thích hợp lắm thì phải.
Liễu Băng Lam tựa hồ nhìn ra được băn khoăn Sở Mộ, khẽ mỉm cười nói: "Trong
lòng nghĩ như thế thì làm như thế đó, không thích mà nói thì chớ có miễn cưỡng mình, nàng cũng không phải là người cần thương hại"
"Ừ" Sở Mộ gật đầu.
……….
……….
Đi ra sân, ngẩng đầu nhìn lên, vẫn là một khối màn màu đen vĩnh viễn che kín trên đỉnh đầu.
Vạn Niên Luân Bàn, cái Nhật Thực này rốt cuộc sẽ kéo bao lâu thời gian?
Bản thân Sở Mộ cũng không biết.
"Thiếu gia, thiếu gia …" Ly lão nhi vội vàng hấp tấp chạy tới trước mặt Sở Mộ, vung ngón tay nhỏ lên.
"Chuyện gì?" Sở Mộ hỏi.
"Cái người … Ông nội của ta tới" Ly lão nhi nói.
"Ông nội ngươi?" Sở Mộ nghĩ đến tuổi của Ly lão nhi.
Chợt, Sở Mộ bừng tỉnh đại ngộ, xem ra là Yêu tộc sứ giả Ly lão nhân đã tới.
Quả nhiên, không bao lâu, Ly lão nhân đang vuốt chòm râu bạc chống trường
trượng xuất hiện, theo sát bên Ly lão nhân còn có mấy Thanh Yêu Linh khí tức phi thường mạnh, ánh mắt Thanh Yêu Linh lóe ra quang mang cơ trí,
hiển nhiên đều có cấp bậc vô cùng cao, hơn nữa là sinh vật yêu linh có
trí tuệ.
"Bọn họ là thủ hạ của Yêu tổ" Ly lão nhi chỉ chỉ ba con Thanh Yêu Linh.
Thực lực ba con Thanh Yêu Linh này rõ ràng đã đạt tới cấp Bất Hủ đỉnh phong, đổi lại trước đây, Sở Mộ muốn đối phó bất kỳ một trong ba bọn chúng
cũng có chút khó khăn.
Sở Mộ trong lòng buồn bực, Hoàng Tuyền đại đế không có phái người đến trước, còn ngược lại tại saoYêu tộc Yêu tổ
lại đến trước chứ.
Yêu tổ, chính là U Minh Tử Đế, là người mạnh nhất trong chủng tộc Mạc Tà, đồng dạng là cường giả Thiên Niên thời đại cấp Bất Tử!
"Ta vốn tưởng rằng ngươi kế thừa lực lượng bi khấp, trở thành Đệ tứ thời
đại cường giả, không nghĩ tới ngươi thu nạp chính là lực lượng Xích hỏa
diệu nhât …" Ly Miêu lão nhân vuốt chòm râu đánh giá Sở Mộ.
Sở Mộ lắc đầu, người kế thừa Đệ tứ thời đại cường giả chính là phụ thân của
mình Sở Thiên Mang, thế nhưng Sở Mộ cũng không biết ông ta đã đi nơi nào rồi, cũng không biết ông ta có thật sự có hoàn toàn kế thừa lực lượng
bi khấp hay không, dù sao phần lớn những năng lượng bi khấp kia đã dùng
để hòa hoãn sự bá đạo của Xích hỏa diệu nhật.
"Vạn Niên Luân Bàn đã mở ra, hẳn là không được bao lâu sau, Thiên Cung sẽ phát thư mời" Ly Miêu lão nhân nói.
"Thư mời, cái gì thư mời?" Sở Mộ nghi hoặc hỏi.
"Trong mười người thời đại cường giả, phải ra đời một vị Vạn Niên Luân Bàn …"
Sở Mộ rất khó hiểu, tại sao cường giả Vạn Niên Luân Bàn lại do Thiên Cung cân nhắc quyết định.
Hơn nữa cái gọi là thư mời kia, chẳng lẽ là tất cả cường giả cấp Bất Tử
mạnh nhất Thiên Niên Thời Đại đều được mời đến Thiên Cung? Nghĩ đến, chỉ có Thiên Cung mới có bản lĩnh có thể mời mười vị cường giả thời đại tụ
tập lại cùng một chỗ.
Ly lão nhân lại vuốt chòm râu, mở miệng
nói: "Trên đường tới đây, ta phát hiện rất nhiều sinh vật không thuộc
lãnh thổ này của chúng ta"
"Ngươi nói là thiên yêu ma quỷ quái kia?" Sở Mộ nói.
Cẩn Nhu công chúa đã đem chuyện thiên yêu ma quỷ hoành hành nói cho Sở Mộ
biết, chuyện này cũng làm cho Sở Mộ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thiên yêu ma quỷ là một chủng tộc cường đại có thể uy hiếp đến tồn tại của
Thiên Cung, những con quái vật này nếu xuất hiện ở nhân thổ, hơn nữa lấy nhân loại làm thức ăn mà nói, nhất định sẽ biến thành thiên địch nhân
loại.
Không biết Nhật Thực kéo dài đến bao lâu, mà thiên yêu ma
quỷ này xuyên qua lại trong hắc dạ Nhật Thực mà nói đám người bọn họ
cũng rất khó làm ra công kích và ngăn cản hữu hiệu.
"À, ngươi đã thấy qua loại quái vật này?" Ly Miêu lão nhân nói.
"Ừ, từng thấy qua tại Thiên Cung"
"Đây là một loại quái vật không quá tầm thường, tốc độ sinh sản lại phi
thường nhanh, với lại trưởng thành lột xác tựa hồ không tuân thủ chuẩn
tắc cấp mười" Ly Miêu lão nhân nói.
"Không tuân thủ quy tắc trưởng thành lột xác cấp mười?" Sở Mộ ngẩn người.
Lấy Sở Mộ rất hiểu rõ Hồn sủng mà nói, ngoại trừ ngay cả những Hồn sủng
không có được tiểu sinh mệnh ra, trên thế giới này tất cả sinh vật đều
tuân thủ tiêu chuẩn trưởng thành lột xác cấp mười, bao gồm cả nhân loại
cũng thế.
Nhân loại thập đoạn cấp mười đại khái liên quan đến số
tuổi, ba mươi tuổi chính là tiêu chuẩn hoàn toàn thành thục, nếu như tu
luyện trước ba mươi tuổi mà không thể đến cấp bậc nhất định, trừ phi có
tài nguyên khổng lồ cùng kỳ ngộ đặc thù, nếu không thực lực khó có thể
đột phá lên cấp cao hơn
Nhân loại cũng như Hồn sủng, điểm này Ly
lão nhi đã nói qua nhiều lần. Chẳng qua nhân loại có năng lực câu thông
và thuần phục những Hồn sủng.
Nghĩ tới nghĩ lui, không có gì
ngoài Mẫu hệ thị tộc Mẫu thể diễn sanh ra hợp chất, diễn sinh này là
không có khái niệm thập đoạn cấp mười ra, trên cái thế giới này tựa hồ
không có những sinh vật khác không tuân thủ quy tắc trưởng thành này.
Sinh vật Mẫu hệ thị tộc chỉ là không có trải qua sinh sản ra mà Hồn sủng
trực tiếp ra đời từ trong cơ thể mẹ, Sở Mộ nhớ lại khi còn ở Ly thành,
cái tên Bách Mẫu khống chế một số Yêu Linh trường trảo chính là một loại hợp chất diễn sinh này.
Sở Mộ đang suy nghĩ, đám thiêu yêu ma
quỷ này rất có thể bay lui bay tới trên nhân thổ tìm kiếm thức ăn chính
là hợp chất diễn sinh.
Nếu như bọn họp là hợp chất diễn sinh mà
nói, bọn họ săn mồi nhất định là vì Mẫu Thể bọn họ, như vậy Mẫu Thể của
đám thiên yêu ma quỷ này là cái gì?
"Đáp án này chỉ có đến Thiên
Cung mới có thể biết được" Ly Miêu lão nhân nói, nó chậm rãi vuốt chòm
râu, "Lại nói, đám sứ giả Hải tộc hẳn là cũng sắp đến rồi?"
"Ngươi là nói Nhân Ngư nhất tộc?" Sở Mộ nói.
"Đúng vậy, ngày thường trước sau Nhật Thực, sứ giả chúng ta cũng đều gặp mặt. Địa điểm lần này của chúng ta mặc định là nơi này của ngươi" Ly Miêu
lão nhân nói.