Editor: MyYen050296Thời điểm Dương Cánh đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Thẩm Dữ tay nắm di động cười vẻ mặt hoài xuân.
Sau lưng ông tức khắc đổ mồ hôi lạnh.
Anh.. anh đây là trúng cái gì ta a, cười đến yêu nghiệt như vậy?
"Lão.. Lão Thẩm?" Ông thử gọi anh một tiếng.
"Như thế nào?"
Tươi cười trên mặt Thẩm Dữ nháy mắt liền dừng lại, anh quay đầu, bình tĩnh mà nhìn về phía Dương Cánh.
Dương Cánh vỗ ngực: "Cậu vừa rồi làm sao vậy, cười thành như vậy?"
Thẩm Dữ: "Cười thành loại nào?"
Dương Cánh cau mày, ông muốn nói cười vẻ mặt hoài xuân, nhưng là nghĩ nghĩ, lời này vẫn là không nên nói ra.
"Chính là.. cười thật ôn nhu, tôi còn tưởng rằng cậu trúng tà gì rồi."
Nghe vậy Thẩm Dữ liếc mắt nhìn ông, không hề phản ứng, mà là chủ động thu thập tài liệu trên bàn của mình.
"Ai?" Dương Cánh ngạc nhiên nhìn anh một chút.
"Cậu làm gì vậy?"
"Về nhà." Thẩm Dữ diện vô biểu tình.
"Về.. về nhà?" Dương Cánh thật đúng là có chút ngây người, ông theo bản năng mà nhìn qua đồng hồ trên tường.
Hiện tại còn chưa đến mười một giờ rưỡi, ngày thường phải đến rạng sáng hai ba giờ mới chịu về, hiện tại bây giờ cùng mình nói về nhà?
Ông cũng không biết gần đầy Thẩm Dữ gặp chuyện gì?
Nhưng bằng vào trực giác, ông cảm thấy nhất định Thẩm Dữ có chuyện gạt
ông.
Bởi vì người này vẫn luôn không về nhà, nếu mà có công việc thì ở lại công ty luôn, từ hơn một tháng trước, mạc dành kì diệu mà thay đổi tính tình.
Mỗi ngày công việc mặc kệ nhiều đến đâu, tuyệt đối sẽ về nhà, ngay cả ngày thường liên hoan cũng không theo chân bọn họ cùng đi.
Ông có khi cũng nghĩ, người này không phải là kim ốc tàng kiều đó chứ?
Bằng không thì như thế nào cứ muốn về nhà?
Nhưng là mỗi khi ông có ý nghĩ này, thì vừa lúc thấy anh trưng ra cái bản mặt lạnh nhạt không một tia biểu tình, Dương Cánh liền yên lặng mà đánh mất cái ý niệm này.
Không biết cô nương nào nghĩ quẩn trong lòng mà cùng anh kết giao?
Thu dọn xong đồ vật, anh nhìn Dương Cánh còn đang phát ngốc ở đó, duỗi cánh tay ra vỗ vỗ bờ vai ông.
"Những việc còn lại vất vả cho chú rồi."