Bạc Kha Nhiễm không rõ Liễu Hâm đây là có chuyện gì.
Cô ấy xuất thần sao?
"Liễu lão sư?" Bạc Kha Nhiễm khách khí gọi Liễu Hâm một tiếng.
Nghe được thanh âm của Bạc Kha Nhiễm, Liễu Hâm giật mình phục hồi tinh thần, cô nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm.
Làn da cô gái nhỏ trắng nõn, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, giống như bầu trời đầy sao chiếu sáng mặt biển rộng.
Cô ý thức được vừa rồi bản thân có chút thất lễ, vội vàng cười cười xin lỗi.
"Ngại quá."
"Vừa rồi suy nghĩ một chút việc, không cẩn thận liền xuất thần."
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu, sau đó nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay đáp.
"Không có việc gì."
Liễu Hâm là tiền bối, hơn nữa còn là một tiền bối nổi tiếng.
Hơn nữa, kỳ thật cô ấy cũng không cần phải nói xin lỗi với mình.
Năng lực phản ứng của Liễu Hâm rất tốt, nhưng Bạc Kha Nhiễm cũng không phải đồ ngốc, đặc biệt là ở một phương diện nào đó.
Trong lòng cô rất rõ ràng, sở dĩ vừa rồi Liễu Hâm xuất thần, đại khái vì biết chủ nhân của bình giữ nhiệt trong tay cô là ai.
Bất quá cô cũng không nói toạc ta.
Bên ngoài đồn xem ra cũng là thật giả lẫn lộn.
Đại khái chính là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.
Nhưng mà vấn đề là, hoa rơi coi trọng chính là nước của nhà cô.
Yêu thầm là một việc rất khổ sở.
Đều là nữ nhân, cô có chút đồng tình với cô ấy.
Nhưng mà làm tình địch, cô không lừa gạt được bản thân.
Bởi vì Liễu Hâm ra ngoài lấy nữa đã lâu còn chưa về, điện thoại cũng không mang theo bên người, Chu Anh không yên tâm đành tự mình đến đây tìm người.
Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Liễu Hâm, mà bên cạnh Liễu Hâm còn có một cô gái khác.
Chu Anh có chút kỳ quái.
Liễu Hâm đang nói chuyện với ai vậy?
Tận đến khi lại gần, lúc này Chu Anh mới phát hiện, hóa ra là Bạc Kha Nhiễm nữ diễn viên đoàn phim cách vách.
Gần đây vị tiểu hoa họ Bạc này rất nổi, vừa quay xong < Cung Phi> do Thẩm đạo chế tác, lúc này đã tiến vào đoàn phim < Nhậm Trọng Thành> của Ngưu đạo, so với các tiểu hoa khác, tài nguyên của Bạc Kha Nhiễm tốt hơn rất nhiều.
"Tiểu Hâm." Chu Anh hướng Liễu Hâm gọi một tiếng.
Liễu Hâm nghiêng người nhìn qua, thấy Chu Anh đứng cách đó không xa.
"Có thể là bắt đầu khai máy, tôi đi trước." Liễu Hâm nới với Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Tạm biệt."
Liễu Hâm đi qua chỗ Chu Anh.
Bình giữ nhiệt trong tay cô ấy chính
là của Thẩm Dữ không thể nghi ngờ.
Nhưng mà vì sao cái bình giữ nhiệt này lại ở trong tay của cô ấy?
Cô quen biết Thẩm Dữ cũng đã hơn hai năm, cô rất rõ anh là người như thế nào, rốt cục cô ấy và anh có quan hệ như thế nào mà anh có thể đem đồ bên người mình cho cô ấy.
Liễu Hâm nhấp nhấp môi, trong đầu mơ hồ có một suy nghĩ, nhưng mà cô không dám nghĩ tiếp.
"Em làm sao vậy?"
Chu Anh thấy chân mày Liễu Hâm nhíu chặt, trên mặt mang vẻ trầm tư, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì, mang theo nghi hoặc mở miệng hỏi cô.
"Là cùng cô ấy nói tới chuyện gì không vui sao?"
Chu Anh nói cô ấy, Liễu Hâm tự nhiên cũng biết rõ.
Cô lắc đầu: "Không có, Anh tỷ, chị suy nghĩ nhiều quá."
Hai người căn bản cái gì cũng không nói gì, sao có thể nói đến chuyện gì không vui?
"Vậy em làm sao vậy, cả người là bộ dáng tâm sự nặng nề."
Liễu Hâm nghĩ đến ý niệm trong đầu thật vất vả mới ngăn lại, cô há miệng thở dốc, muốn nói gì đó với Chu Anh.
Nhưng mà cuối cùng lại không nói ra, cuối cùng chỉ có thể một lần nữa lắc đầu.
"Cũng không có gì."
Chu Anh mang theo Liễu Hâm đã nhiều năm, nhìn dáng vẻ này của cô liền hiểu rõ.
Khẳng định là có gì đó.
Nhưng mà, cô không muốn nói.
Liễu Hâm không muốn nói, Chu Anh cũng không miễn cưỡng cô, cho nên Chu Anh liền thức thời không tiếp tục hỏi nữa.
"Chúng ta trở về đi."
Liễu Hâm ừ một tiếng, sau đột nhiên như nghĩ đến cái gì, cô hỏi Chu Anh.
"Cố Hựu còn chưa có tới sao?"
"Mới vừa tới."
Liễu Hâm vâng một tiếng, không tiếp tục nói chuyện, hai người cũng bước nhanh về phóa đoàn phim của mình.
* * *