Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Việc tuyển tú trong cung diễn ra ba năm một lần, vào năm 22, Khang Hi giao việc này cho Ôn Quý Phi cùng Nghi Quý Phi chuẩn bị để năm 25 chủ trì tuyển tú.
Tại cuộc tuyển tú này, đã chọn ra được đích phúc tấn Y Nhĩ Căn Giác La thị của Đại a ca; Còn hậu cung của Hoàng Đế, sau khi hai vị Quý Phi xin chỉ thị, các nàng chỉ chọn thẻ bài của ba người nhan sắc xuất chúng, gia thế tương đối bình thường, nằm trong Mãn quân kỳ cùng Hán quân kỳ.
Trong đó có hai người được phong đáp ứng, chỉ có một người phân vị thường ở, được an bài đến thiên điện của các cung, do các nương nương chủ vị cung đó quản lý; Mà trong đó cũng không phải không có người sục sôi ý chí, chỉ là mới vừa vào cung đã bị tạt cho một chậu nước lạnh.
Không được thị tẩm, không được hầu bạn thánh giá, ngày qua ngày lạnh lẽo trong cung, chỉ có cung nhân hầu hạ, nói thẳng là Hoàng Thượng đã vứt các nàng ra sau đầu.
Người kiều diễm nhất trong đó là Vân thường tại cắn răng một cái, cầm lên ngân lượng nhét dưới đáy hòm, nàng bảo cung nữ theo hầu len lén đưa bạc cho một vị quản sự ở Kính Sự Phòng, nhờ hắn sắp xếp để thẻ bài của nàng ở chỗ dễ lấy được nhất.
Cũng không nghĩ tới vị quản sự kia sao mà dám!
Mặc dù hắn và cung nữ hầu hạ Vân thường tại là đồng hương, nhưng sáu bảy năm trước, có một tiểu thái giám ăn hối lộ, để lộ ra hành tung thánh giá, kế tiếp bị ăn bản tử rồi bị đá ra khỏi Càn Thanh Cung, từ đó về sau, những nô tài nào mà phạm lỗi, một là vào Thận Hình Tư, hai là vào Tân Giả Khố, ai cũng bị xử đẹp không có kết cục tốt.
Có đủ loại vết xe đổ đa dạng trước mặt, khiến bọn họ không dám thu hối lộ của phi tần nữa, chỉ hận không dán được lên trán 4 chữ to: Nghèo kiết vô lực.
Mà Kính Sự Phòng lại còn là nơi mà Lương Đại tổng quản theo dõi chặt chẽ nhất, chút gió thổi cỏ lay gì cũng không qua mắt được người ta.
Sau đó, vị quản sự kia lo lắng bất an mà tự đầu thú, nộp "bạc hối lộ" lên, kể từ giây phút ấy, Vân thường tại liền gặp họa ngập đầu.
Không chỉ có bị dẹp thẻ bài, còn bị giáng phân vị xuống làm đáp ứng, bị đá ra khỏi thiên điện, chỉ ở tại một viện nhỏ, cả ngày khóc sướt mướt, thầm nghĩ biết vậy thì chẳng làm.
Ai cũng nói rằng Thành phi nương nương của Hàm Phúc Cung là người hiền lành, vận khí Vân thường tại cũng coi như tốt nên mới được phân vào ở Hàm Phúc Cung sau khi tuyển tú. Sau khi rớt xuống đáp ứng, Thành phi vẫn như cũ phát đủ bạc chi tiêu với phân vị mới cho nàng, cũng không bị cắt xén, nhưng bạc nàng tích góp đã lâu đều bay hết rồi, nếu vậy, sao này nàng làm sao còn cơm ngon áo đẹp, làm sao còn gì để bảo dưỡng nhan sắc đây?
Lúc tuyển tú, ma ma nghiệm thân còn cảm thán nói rằng nhan sắc của nàng phải gọi là số 1 số 2 trong cung. Vân đáp ứng cũng tự nhận là mình không hề kém vị ở Dực Khôn Cung kia, nên nàng khát khao được trở thành vị nương nương thứ hai được sủng ái nhất hậu cung, dựa vào gì ư, dựa vào nàng còn trẻ.
Nghi Quý Phi nay đã 28, sao so được với nàng?
Nàng muốn gặp Hoàng Thượng.
Sau khi khóc lớn một hồi, Vân đáp ứng liền dùng hết thủ đoạn, thám thính được nhiều tin tức từ Hàm Phúc Cung. Nàng biết Thành phi không được sủng ái, Hoàng Thượng giá lâm cũng chỉ vì muốn thăm Tứ a ca cùng Thất a ca, nghe xong, tâm tư nàng liền lung lay, chọn ra một ngày đến chính điện thỉnh an Thành phi để biểu đạt ý tứ trung thành quy phục nàng.
Nhưng Thành phi luôn luôn ôn hòa liền như nghe thấy được chuyện cười, lạnh giọng hỏi nàng: "Muốn tìm sủng ư?"
"Ngươi nên bóp chết tâm tư này đi. Đừng nói là bổn cung không nhắc ngươi trước, nếu ngươi quá tham muốn, thì cứ thử đi, thử xem Hoàng Thượng có liếc nhìn ngươi một cái hay không." Thành phi lạnh giọng nói, rồi sau đó nở nụ cười, "Hiện giờ trong lòng Hoàng Thượng trong lòng chỉ có mỗi Nghi Quý Phi nương nương thôi, ngươi đừng nên tự tìm chết."
Vân đáp ứng lập tức nghẹn giọng, vậy thì có khác gì độc sủng đâu?!
"Cũng không hẳn là độc sủng, nhưng chỉ dựa vào việc một tháng có 30 ngày, mà chỉ có cao nhất là 10 ngày là Hoàng Thượng chọn thẻ bài thì cũng đủ hiểu rồi." Thành phi biết, sau lần vi hành phía Nam năm 23 đó, khi Hoàng Thượng lâm hạnh các phi tần khác, ngài chỉ toàn trùm chăn riêng, nằm nói chuyện phiếm, nhưng trên triều lẫn hậu cung vẫn chẳng hay biết chuyện này, ngay cả Nghi Quý Phi cũng hoàn toàn không biết.
Nếu không phải vậy, thì sao Thập Nhất a ca lại là hài tử nhỏ nhất của Hoàng Thượng chứ?
Thành phi đã về phe Nghi Quý Phi từ lâu, nên sau khi nàng thận trọng nhìn ra chút manh mối này, nàng cũng rất mừng rỡ, không có gì oán than.
Chỉ ngắn ngủn có mấy năm, nhưng nhờ Vân Tú phù hộ, nàng từ một trắc phi không có tiếng tăm gì trở thành một nương nương ở phi vị, còn trở thành thân nương của Dận Chân; Lại còn nhận được phương thức chữa trị gia truyền trân quý của Quách Lạc La thị, khiến cho tật chân của Dận Hữu tốt hơn một nửa, hiện tại đã có thể chạy có thể nhảy...... Mỗi lần Thành phi nhớ lại hoàn cảnh gian khổ năm xưa, nàng đều thấy hiện tại thật may mắn, vui sướng mà khóc, vậy nên những lúc nàng bái phật, nàng đều niệm một đoạn kinh văn, phù hộ Nghi Quý Phi trường thọ an khang.
Trở về từ trong hồi ức, nàng nhìn đôi mắt Vân đáp ứng tràn đầy lòng đố kị, khẽ thở dài, sau đó xuất phát từ tia thương hại cuối cùng mà cảnh cáo nói: "Hoàng Thượng chán ghét nhất người đi tìm sủng, ngươi ngoan ngoãn mà sống ở Hàm Phúc Cung đi, cách Ngự Hoa Viên xa chút, đừng làm ra chuyện xấu."
Những nữ tử đáng thương đó, đương nhiên sẽ không cần các nương nương ra tay, Hoàng Thượng cũng sẽ tự mình...... đá ra.
Cũng như lần Tào gia dâng nữ tử người Hán lên năm đó, sau khi Thánh giá hồi cung, Vinh phi có thuật lại đầu đuôi câu chuyện với các nàng, ai nghe mà không khiếp sợ?
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Vân đáp ứng không để lời khuyên vào tai, nàng tiết kiệm suốt nửa năm, sau đó đầu tư sáp thơm chỗ vụ phủ để xoa lên mặt và người. Vào ngày đông giá rét đầu mùa xuân ấy, nàng chịu đựng cái lạnh, ăn mặc mỏng manh, cứ cách vài ngày là đến Ngự Hoa Viên thử vận, cũng không sợ người ta cười nhạo.
Đúng là trời không phụ lòng người, cuối cùng nàng cũng gặp được Hoàng Thượng, nhưng lại nhìn thấy một đôi bàn tay đan vào nhau làm cả người cảm thấy châm chích.
Đi cạnh vạn tuế gia là một mỹ nhân trang phục lộng lẫy, dung mạo tuyệt diễm, nhìn bộ dáng cao lắm chỉ 20 tuổi, đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười, chỉ thấy nàng tỏa ra nét phong tình không kiềm chế được. Vân đáp ứng so với nàng, chỉ thấy như ánh đèn đom đóm mà so với mặt trời, nàng cảm thấy mình