Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Đồng gia Nhị cô nương bất quá chỉ mới mười lăm tuổi, từ nhỏ đã được nuôi ở khuê phòng, mỗi ngày chỉ có thêu thùa, chăm hoa chăm lá, chưa bao giờ tiếp xúc với đao kiếm lạnh lẽo, người hầu hạ nói chuyện với nàng cũng nhỏ nhẹ không dám nói to, đã bao giờ bị ai dùng mũi kiếm sắc bén đặt trên cổ đâu?
Vậy mà người hướng kiếm vào nàng, lại chính là Hoàng Đế biểu ca, là người văn thao võ lược trong miệng a mã, đế vương cao cao tại thượng nắm trong tay khắp thiên hạ!
Cảm xúc lạnh băng mang theo hương vị cái chết, cứ như giây tiếp theo sẽ cắt vào da nàng, khiến máu bắn ba thước, không một chút lưu tình. Cả người nàng trở nên run rẩy, tiếng thét chói tai kẹt cứng trong cổ họng, rốt cuộc không nghe rõ gì nữa, mắt hạnh nhắm chặt, hoảng loạn muốn ngất lăn ra.
Sau khi tức giận, Khang Hi mới bình tĩnh lại, cuối cùng cũng thấy rõ nữ tữ có khuôn mặt giống như Hiếu Khang Chương Hoàng Hậu.
Quá mức non nớt, tâm tư lại quá thiển cận đơn thuần, không có học được chút thanh nhã nào của nương, mặc dù dung mạo giống nhau, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hàm hộ nhận bậy.
Nhớ tới ánh mắt ngượng ngùng đầy tình ý vừa rồi, Khang Hi nắm chặt chuôi kiếm, gân xanh giữa trán toàn bộ nổi lên, khuôn mặt đen kịt phân phó cận vệ: "Tên mật thám này, dám cả gan mạo phạm Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, mau bắt lấy nàng ——"
Trải qua chuyện Bình tần tìm sủng, quả thật Khang Hi đã sinh ra bóng ma tâm lý, đối với hành vi thăm dò đường đi của hắn, sau đó giả vờ ngẫu nhiên gặp hắn trong cung, hắn cảm thấy chán ghét vô cùng.
Người trước mặt càng khiến hắn nổi điên hơn, dám to gan lớn mật lẻn vào Ngự Hoa Viên cũng thôi, còn có ý đồ muốn dùng mỹ nhân kế câu dẫn hắn!
Gương mặt lớn lên lại giống như vậy, đây chính là khinh nhờn nương.
Muốn lợi dụng việc hắn nhớ thương nương mà gài mật thám không rõ lai lịch này vào cung sao? Chuyện này là do dư nghiệt nhà Minh quấy phá, hay là do gia tộc Trịnh thị muốn trả thù?
Trong lúc nhất thời, đủ loại âm mưu hắc ám xẹt qua trong đầu Hoàng Đế, hắn mắt phượng lại, ánh mắt nhìn về phía Đồng nhị cô nương hệt như đang xem một người chết.
Mật thám? Bắt lấy?
Nhị cô nương Như Nguyệt bị dọa đến mức nước mắt phun trào, kém chút mất khống chế, run run nói không ra lời. Dưới đáy lòng chỉ có một ý niệm, chạy mau...... A mã cứu ta, nương cứu ta......
Sau khi Vân Tú ngơ ngác một hồi lâu, chỉ cảm thấy một màn trước mắt vô cùng vớ vẩn, đột nhiên không nói được lời nào, không biết nói cái gì cho phải.
Tuy nói Đồng gia nhị cô nương tùy tiện xuất hiện, nhưng mà không đúng a, sao phản ứng của Hoàng Thượng lại kịch liệt như thế?
Nàng nhớ lúc nàng gặp được tiểu Đồng Giai thị trong mộng, cũng không phải ở Ngự Hoa Viên, cũng cũng không là lúc này, mà là hai năm sau, khi đó nàng ấy vào cung hầu bệnh.
Bát cách cách Hoàng Quý Phi sinh không đến một tuổi liền chết non, đến tận lúc đó thân mình nàng mới dần suy sụp, uống thuốc bao nhiêu cũng không tốt lên. Những lúc Hoàng Quý Phi triền miên trên giường bệnh, nàng suy nghĩ do dự mãi, sau đó cầu Hoàng Thượng một ân điển, cho muội muội của mình tiến cung làm bạn...... Chính là dưới tình huống đó, tiểu Đồng Giai thị mới gặp mặt Hoàng Thượng.
Nàng vào cung với thân phận trắc phi, nhưng lại hưởng đãi ngộ của phi vị, sau một tháng thì được phong lên phi, dù chưa cử hành lễ sắc phong, nhưng chính Hoàng Thượng đã nói rõ, Đồng phi và bốn phi Huệ Nghi Đức Vinh cũng sẽ không có gì khác nhau.
Năm Khang Hi thứ 39, tiểu Đồng Giai thị đã đầu 30, nàng được phong Quý Phi tại Thừa Càn Cung, quản lý lục cung. So với bốn phi, nàng trẻ hơn rất nhiều, nhưng bốn phi vẫn ở dưới nàng, hỗ trợ nàng xử lý cung vụ.
Trừ việc dưới gối không có con, thì cả đời tiểu Đồng Giai thị vẻ vang, hưởng rất nhiều phúc khí.
Tuy nói cũng không được sủng ái, nhưng bởi vì có diện mạo tương tự Hiếu Khang Chương Hoàng Hậu, nên Hoàng Thượng cũng có kính yêu, cho nàng cực nhiều tôn vinh; Và cũng vì nàng có quan hệ với Hiếu Ý Hoàng Hậu*, còn có Long Khoa Đa đứng giữa lo cho, nên Tứ a ca cũng phải hiếu kính với Thừa Càn Cung, và cũng thật tình kính trọng tiểu Đồng Giai thị.
*Hiếu Ý Hoàng Hậu là Hoàng Quý Phi Đồng Giai thị á mọi người, trong giấc mộng thì Đồng Giai thị lên làm kế hậu.
Vân Tú nhớ rất rõ, sau khi tiểu Đồng Giai thị vào cung, Quý Phi đã từng cảm thán với nàng, phi tần hậu cung có tranh đến đâu thì cũng không lại nữ nhân Đồng gia.
Các nàng không cần làm gì cả, nhưng vẫn có địa vị cao, được tôn vinh, được cẩm y hoa phục...... Nữu Cỗ Lộc thị, còn có Quách Lạc La thị, thậm chí nhà mẹ thái tử là Hách Xá Lí thị, so cỡ nào cũng không bằng.
Thử nghĩ xem, Hoàng Thượng phong tỷ tỷ là Hiếu Ý Hoàng Hậu, lúc sau thì cung phụng muội muội, không cho phép bất kỳ ai bất kính với nàng. Mặc dù Thái Hậu không thích tiểu Đồng Giai thị, rất dị ứng với gương mặt của nàng, nhưng có Hoàng Thượng che chở, vậy nên Thái Hậu cũng không làm gì được.
Chuyện này cũng là do Thái Hậu nói với Dận Kỳ, chứ nếu không, cả đời nàng cũng không biết rõ.
Quý Phi còn than thở như vậy, thì Nghi phi trong mộng sao có thể không ghen ghét?
Ngay lúc Hoàng Quý Phi thất thế, Vân Tú đã đoán được tiểu Đồng Giai thị sẽ tiến cung, nhưng không nghĩ rằng giờ này ngày này, lại gặp nàng ấy tại Ngự Hoa Viên.
Trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất —— xoa bóp nãy giờ mỏi cả tay, hết cả sức, vậy mà hôm nay lại không đi dạo ngắm mai được rồi.
Vân Tú vừa tiếc hận, vừa ung dung xem tình thế phát triển, nhưng Hoàng Thượng lại không hành động theo lẽ thường, mấy suy đoán của nàng đều bị hắn đánh nát tươm.
Chính tai nàng nghe thấy Khang Hi giận mắng một tiếng "Mật thám", khiến Vân Tú vô cùng ngạc nhiên: "......"
Đang yên đang lành, cô nương gia nhu nhược xinh đẹp như vậy sao lại trở thành mật thám rồi?
Mấy thị vệ ngự tiền vây xung quanh thánh giá chưa thấy qua tiểu Đồng Giai thị bao giờ, càng không biết nàng là biểu muội ruột của Vạn Tuế Gia, chỉ nghe chủ tử vừa hô, bọn hắn liền trưng khuôn mặt nghiêm nghị, rút bội kiếm ra, xông đến bao vây tiểu Đồng Giai thị.
Đột nhiên, Vân Tú không biết nên thương hại hay nên cười, khụ một tiếng, vội vàng ngăn cản nói: "Hoàng Thượng! Ngài nhìn kỹ xem, cô nương này mới tầm 15-16 tuổi, hôm nay lại tiến cung...... Thần thiếp trông thấy cũng rất quen, có khi nào là Đồng gia Nhị cô nương không, hình như nàng ấy cũng trạc tuổi đó."
Khang Hi còn chưa kịp thu lại tức giận, hắn nghe Vân Tú nói, vô cùng ngạc nhiên, thần sắc có chút hơi cứng đờ.
Đồng gia Nhị cô nương?
Là một vị biểu muội khác mà trẫm chưa bao giờ gặp à?
Hắn trầm ngâm mà suy nghĩ, thì ra là thế, nếu thật là hai cô chất, vậy việc nàng giống nương hắn...... cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng sao Đồng Quốc Duy lại giấu, không nói việc giống nhau này cho hắn biết??
Tại sao biểu muội lại làm ra vẻ muốn nói lại thôi, vừa không nói ra thân phận, lại còn muốn câu dẫn hắn?!
Hắn lại nhìn lướt qua một lần, thấy Đồng Giai thị vẫn đứng chỗ lúc trước của Bình tần, lại thêm thần thái e lệ ngượng ngùng, tức khắc làm Khang Hi không hồi tưởng nữa, lại khơi dậy cảm giác chán ghét của hắn.
Dáng vẻ kệch cỡm, nương tuyệt đối sẽ không như vậy. Nếu nàng dưới suối vàng mà biết được......
Ngay lúc này, không ai biết được trong lòng Hoàng Đế đang cuồn cuộn gió lốc, hắn thấy như ăn phải ruồi bọ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Vân Tú thấy hắn sững sờ, còn vị Đồng nhị cô nương kia thì run như cầy sấy, mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn dáng vẻ như bị doạ sắp điên rồi, nàng xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nhắc nhở nói: "Hoàng Thượng, ngài làm sao thế? Mũi kiếm của ngài còn đang đặt trên cổ người ta kìa."
Khang Hi như từ trong mộng mà tỉnh lại, buông tay hạ kiếm, sau đó giơ tay kia lên, uy nghiêm mà nói với thị vệ: "Lui ra đi."
Nhóm thị vệ nghe theo lập tức thối lui đến phía sau,