Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Nghe thấy hai chữ "mỹ nhân", nét tươi cười của lão phu nhân Tôn thị chậm rãi biến mất, nàng nhận lấy khăn tỳ nữ đưa tới rồi xoa xoa miệng, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.
Lý thị ngồi ngay ngắn ở trên ghế thêu, vô cùng cẩn thận nhìn mặt đoán ý, thấy vậy, tuy có chút thấp thỏm nhưng vẫn nói tiếp: "...... Hoàng Thượng không có người tri kỷ hầu hạ, nếu như vậy sẽ là thất trách của dệt phủ. Con dâu biết là việc này còn phải hỏi ý ngài, cho nên sau khi ca ca dặn dò xong, con dâu liền không trì hoãn, lập tức đến hỏi ý ngài ngay."
Lời nói vô cùng thành thật.
Chỉ là, thất trách của dệt phủ sao?
Lý thị vừa nói xong, nụ cười lão phu nhân nhạt dần, sắc mặt trầm xuống, không vui mà trách mắng: "Hoàng Thượng có thiếu người hầu hạ hay không, là việc chúng ta có thể nhúng tay sao? Húc ca nhi thật hồ đồ!"
"Mẫu thân," Lý thị cũng đoán được phần nào phản ứng của Tôn thị, ngượng ngùng cười, nhẹ giọng nói, "Ca ca có suy tính của hắn...... Hắn nói, chuyện này đối với Tào gia và Lý gia, là trăm lợi mà không một hại......"
"Trăm lợi mà không một hại ư......" Lão phu nhân lắc đầu.
"Cái gì là ' không có người tri kỷ hầu hạ '? Nói vậy không sợ khiến người ta chê cười sao. Ngươi chẳng lẽ đã quên, đi tuần lần này cũng có nương nương trong hậu cung theo hả." Tiếp theo nàng thở dài, "Nếu nói về người tri kỷ, có ai sánh được với Nghi Quý Phi! Nếu đã có Quý Phi rồi, thì việc Hoàng Thượng thu hay không thu mỹ nhân không phải là đã rõ rồi à."
Việc Vân Tú được tấn phong bất quá chỉ mới mấy ngày, nhưng Tào Dần đã ra roi thúc ngựa đưa về Giang Ninh.
Từ lâu, Tào phủ không ai không biết Nghi phi nương nương được sủng nhất hậu cung, chính là nhân vật mà Hoàng Thượng nâng ở đầu quả tim, là người chỉ có thể giao hảo, ngàn lần không thể đắc tội. Nhớ tới lễ tắm ba ngày và đầy tháng của Cửu a ca, bọn họ cũng liên lạc nói tộc nhân bên Nội Vụ Phủ đưa hậu lễ sang Dực Khôn Cung, tất cả đều là những món đồ chơi nhỏ tinh xảo, khiến người ta vừa nhìn là biết người tặng rất có lòng.
Mà còn chưa tới một năm, Nghi phi lại phong thành Quý Phi, ngay cả Tôn thị chăm sóc Hoàng Đế từ nhỏ lớn lên cũng phải giật mình.
Quý Phi a, đây là được sủng ái đến mức nào?
Dần ca nhi gởi thư về, nói dung mạo xuất sắc nhất trong cung chính là Nghi Quý Phi nương nương, Hoàng Thượng cực kỳ yêu quý, lần tuần tra phía Nam này cũng có Nghi Quý Phi theo cùng...... Chỉ cần nghe mấy chữ "yêu quý" này, là đủ để nhìn ra địa vị của nàng trong lòng vạn tuế.
Nghe nói nhan sắc Nghi Quý Phi thuộc hàng cực phẩm, chói lọi rực rỡ cả một phương trời, đã có châu ngọc trước mắt, thì Hoàng Thượng còn có thể chú ý tới những người khác hay không?
Tôn thị không xem trọng đề nghị của con dâu cũng không phải bởi vì hành động hiến mỹ nhân này, mà là lo Hoàng Thượng sẽ không dùng nàng ta. Đã gặp qua mẫu đơn quốc sắc thiên hương, thì hoa dại sao có thể lọt vào được mắt của thánh thượng!
Nhưng Lý thị nghĩ, con người toàn thích mới lạ, Hoàng Thượng cũng sẽ không ngoại lệ.
"Chỉ với một Nghi Quý Phi, sao có thể hầu hạ chu toàn?" Thấy lão phu nhân không hề giận, Lý thị thở phào nhẹ nhõm một hơi, lời nói dịu dàng khuyên nhủ, "Mẫu thân, khí hậu Giang Nam vốn khác kinh thành, nhiều hơn một phần mềm mại lung linh. Ánh mắt của ca ca chắc chắn sẽ không sai, Vương thị kia tuổi lại nhỏ, mà còn là nữ nhân người Hán, sao có thể không sánh được với Quý Phi nương nương?"
Cái ý niệm này, Lý thị vẫn luôn giấu ở đáy lòng.
Quý nữ Mãn Châu có như thế nào cũng không bằng nữ tử người Hán được ca ca tỉ mỉ bồi dưỡng được. Những quý nữ đó bất quá chỉ bằng vào gia thế mà được vào cung rồi có địa vị cao thôi, các nàng từ nhỏ dãi nắng dầm mưa, có thể đẹp ở chỗ nào?
Cho dù ở trong cung sống trong nhung lụa nhiều năm, ban đầu dung mạo năm phần cũng có thể dưỡng lên bảy phần, nhưng so cỡ nào cũng sẽ kém với mỹ nhân Giang Nam nhu nhược mềm nhẹ.
Ý Lý thị nói, chính là lời mọi người khen Nghi Quý Phi xinh đẹp tuyệt trần, chính là toàn thổi phồng, chưa biết có mấy phần là thật!
Hoàng Thượng nếu nhìn thấy mỹ nhân mà ca ca đưa, không chừng sẽ cảm thấy, Quý Phi bất quá cũng chỉ có thế mà thôi.
......
Ca ca Lý thị, cũng chính là đại cữu cữu Lý Húc của Tào Dần, hắn làm trong Nội Vụ Phủ đã nhiều năm, đầu năm nay vừa mới nhậm chức tổng quản ở Sướng Xuân Viên, hiện giờ đang ở Tô Châu, phụng hoàng mệnh tuyển chọn hàng thêu xuất sắc từ Tô Châu cho lễ Vạn Thọ.
Lý Húc đã nhìn quen nữ tữ muôn hình muôn vẻ, vậy nên ánh mắt cũng cao hơn, hôm qua, lúc hắn đến Giang Ninh có cảm thán với muội muội: "Trong hậu cung này, chỉ có Nghi Quý Phi và Lương tần có thể đọ được với Vương thị thôi a."
Tuy rằng chưa thấy Vương thị, nhưng Lý thị tin tưởng phán đoán của ca ca, cùng lúc đó, nàng cảm thấy Lý Húc quá mức khiêm tốn rồi.
Nàng nghe xong, nhỏ giọng mà đem suy đoán nói cho lão phu nhân nghe, nàng ngừng dừng lại, cười nói: "Nghe nhiều thì thế nào, mắt thấy mới là đúng. Không bằng như này đi, con dâu sẽ mang người tới gặp ngài, nếu mẫu thân vừa lòng, thì chúng ta sẽ làm như vậy......"
Sở dĩ nàng đánh chủ ý như vậy, vì nếu trong cung có người, nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều, nếu Vương thị được sủng, may mắn sinh a ca, thì Tào gia và Lý gia có thể nhặt được tiện lợi cỡ nào đây?
Cứ nhìn Quách Lạc La thị lừng lẫy bây giờ là có thể hiểu được!
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Còn có Đức phi, Ô Nhã thị lúc trước...... Ô Nhã thị cũng là Bao y thế gia, nhưng cũng từng có đoạn thời gian hô mưa gọi gió, bọn họ dựa vào cái gì thì ai mà không biết.
Có lẽ là nghe thấy rất động tâm, nên sau một hồi trầm ngâm, lão phu nhân cũng bớt trầm mặt, cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau khi tiễn Ôn Quý Phi đi, đưa Dận Đường vào noãn các, bởi vì có chút mệt mỏi, nên sau khi rửa mặt tắm gội xong, Vân Tú khép mắt, chìm vào giấc ngủ.
Nàng mơ một giấc mộng kỳ quái.
Đã rất lâu không có mơ thấy gì, lần này cảnh trong mơ thực sự có chút quỷ dị. Khúc dạo đầu đó là cảnh trong Càn Thanh Cung, tại Ngự Thư Phòng, thần sắc Minh Châu trầm trọng mà chắp tay: "Vạn Tuế Gia, Nghi Quý Phi không hề để ngài ở trong lòng, tới tới lui lui cũng chỉ là lợi dụng thôi, vậy mà ngài lại muốn đem hết lòng nâng niu...... thấy ngài bị dắt mũi như vậy, nô tài cũng đồng cảm như bản thân mình cũng bị a Vạn Tuế Gia......"
Một bên là Đồng Quốc Duy đi theo phụ họa: "Lễ vật tết Vạn Thọ mà tặng kinh Phật thì ý muốn nói gì đây? Buồn cười chính là lại không ai phát hiện ra việc cung nhân viết giùm, lại còn lấy ra bộ thường phục đã thêu từ năm ngoái! Hành động đại bất kính như thế, mà Vạn Tuế Gia còn xem nàng như châu như bảo, nô tài nhìn không nổi nữa rồi!"
Sau đó nàng bị nghìn người dâng tấu mắng, tiếp đến liền chuyển cảnh, biến thành Dực Khôn Cung.
Những người có thù oán với nàng, tất cả đều tới đông đủ, trên mặt mang theo biểu tình tức giận mà chất vấn. Sắc mặt Bình tần dữ tợn nhất, cứ la lớn mãi một câu "sao ngươi dám", hận ý trong mắt nàng rất sâu, tư thế kia như