Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Mặc dù Huệ phi đứng đầu phi vị, là mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử, trong triều lại có Minh Châu, là Minh Tướng quyền lực ngập trời nổi bật vô song trợ giúp......
Nhưng khi thấy Nghi Quý Phi, nàng cũng phải hành lễ.
Đây là cung quy, là luật được viết trong 《 hội điển 》. Vị trí của Quý Phi nằm trên bốn phi, ai kêu phân vị của nàng lại không bằng Vân Tú?
Khi nãy thoáng thấy đội hình hoa mỹ ngạo mạn kia, sắc mặt Huệ phi từ bất ngờ chuyển sang xanh mét, đầu tiên là xoay người muốn chạy. Nếu sau đó có ai nói nàng bất kính, thì nàng có thể lấy cớ "chỉ thấy từ xa, không biết đó là đội hình của Quý Phi" để giải vây; Nhưng hiện giờ Vân Tú đã gọi nàng lại, dù nàng có muốn đi, cũng đi không được.
......
Tháng trước, một chồng lớn kinh Phật nàng cắn răng sao chép đều được đưa đến Càn Thanh Cung, Khang Hi xét duyệt xong vẫn không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu. Huệ phi cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng vụ này coi như qua rồi, nhưng còn chưa được mấy ngày, thì Nghi phi lại được phong Quý Phi!
Huệ phi bây giờ bị "muội muội" mà nàng từng đè ép lại đè ngược lại nàng, khiến nàng tiều tụy không ít. Trừ việc cho người nhìn chằm chằm động tĩnh của Dực Khôn Cung, nàng càng thêm ru rú trong nhà, không cần ra cửa liền không ra, bởi vì thật sự vẫn chưa trải qua cú sốc.
Nàng nghĩ, giờ mà gặp Quách Lạc La thị là phải hành lễ, sao nàng có thể chịu được?
Nếu hỏi trên đời này Huệ phi coi trọng nhất là gì, một là Dận Thì, hai là địa vị cùng uy thế trong hậu cung.
Lúc Bát a ca còn ở Duyên Hi Cung, địa vị nàng không thiếu, uy thế càng không thiếu, vậy nên Huệ phi có thể dồn hết tinh lực vào cho nhi tử, toàn tâm toàn ý mưu tính cho hắn. Nhưng thời thế đổi thay, hiện giờ đã có sự khác nhau rất lớn.
Bản thân bị Hoàng Thượng chán ghét, bị người tính kế hại mất hết uy tín, trên đầu thì bị đè thêm một Quý Phi mới được tấn phong...... chỉ mỗi việc nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh này cũng đủ khiến nàng sứt đầu mẻ trán, cũng thường cảm thấy bực bội vô cớ, tâm tư đặt trên người Dận Thì cũng chỉ còn một nửa, không như dĩ vãng.
Những kế hoạch tỉ mỉ mà nàng nghĩ ra, mỗi khi dùng trên người Nghi phi thì cứ như vô dụng, Quách Lạc La thị lúc nào cũng có thể hoá nguy thành an. Mượn sức không được, chèn ép cũng không xong, tuy Huệ phi vẫn có thể duy trì sự trầm ổn đoan trang như xưa, nhưng đối với Vân Tú, nàng lại nảy sinh một chấp niệm cực lớn.
Ví dụ như là việc buộc tội hôm qua, Huệ phi thực sự cảm thấy rất vớ vẩn.
Tội danh gà mái báo sáng cũng bị gán lên rồi, mà Hoàng Thượng vẫn che chở nàng, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng che chở nàng!
Chăm sóc thái tử, lại còn ngang nhiên công khai như thế......
Có trợ lực lớn như vậy, Dận Thì của nàng coi như là bị lùi đi một bước to. Khi nào thì Dận Thì của nàng mới có thể quang minh chính đại mà lên chiếc ghế đó được đây?
Thoáng chốc, trái tim nàng như bị ngàn vạn con kiến cắn xé, thật sự không thở nổi, sau đó Huệ phi liền ra cửa hít thở không khí, ai ngờ oan gia ngõ hẹp, gặp đội hình đúng kiểu cách nghi thức của Quý Phi ở Ngự Hoa Viên, còn có khuôn mặt tinh xảo chói lọi quen thuộc kia, thần sắc kiêu ngạo ương ngạnh cười như không cười mà nhìn.
Ánh mắt Huệ phi ngập tràn đau đớn.
Hành lễ!
So với gϊếŧ nàng còn khó chịu hơn.
Còn có giọng điệu quỷ quái kia, kêu "muội muội" không nói, còn dám châm chọc nàng không được dạy dỗ, Huệ phi lập tức run cả người, giận đến mức muốn phát điên, ánh mắt độc ác đang tính mở miệng nói!
Oanh Nhi sau lưng nàng khẽ gọi một tiếng "Nương nương", nhờ đó mà kéo lại được lý trí lung lay sắp đổ của chủ tử.
"Thần thiếp...... tham kiến Nghi Quý Phi...... Quý Phi nương nương vạn phúc......" Huệ phi cứng đờ mặt khuỵu gối hành lễ, mặt đỏ như muốn phun ra máu.
Vân Tú nhìn chằm chằm nàng, thấy vậy mới hơi vừa lòng, ban phát từ bi mà cười cười, xua tay ôn hòa nói: "Miễn lễ."
Người có năng lực đào ra và phát tán thông tin thức ăn và xiêm y nàng đưa thái tử, trừ Huệ phi ra thì còn ai vào đây?
Lực lượng của Bình tần yếu, lại mất sủng, nhiều nhất chỉ nghe được tiếng gió, rồi nói vài câu ' gièm pha ' với Tác Ngạch Đồ là hết nấc rồi, không có khả năng nháo lớn hơn.
Tới tới lui lui, đấu qua đấu lại, nàng thật sự rất nhàm chán. Tội danh lung tung vớ vẩn gì cũng chụp lên đầu nàng, nghĩ nàng được nặn bằng bùn đất sao?
Còn nghĩ ra độc chiêu buộc tội như thế, đúng là khổ cho những người này quá.
Khang Hi bận tâm mặt mũi trưởng tử của Đại a ca, nên dù sao cũng sẽ để lại thể diện cho Huệ phi, nhưng Vân Tú thì không.
"Đường hẹp khó đi, coi như cũng sẽ vấp ngã, vấp một lần thì không sao, nhưng cứ vấp mãi té mãi, đó gọi là ngu xuẩn." Vân Tú híp mắt đào hoa, hơi cúi người, nhẹ giọng nói, "Ta không đủ kiên nhẫn để phụng bồi chơi đùa với ngươi đâu. Nhìn xem, vốn đã không xuất sắc, giờ lại càng thêm già nua, Hoàng Thượng ngay cả cái liếc mắt cũng không muốn cho, chỉ sợ Đại a ca cũng vậy."
Nói xong, nàng cười rạng rỡ như một đoá hoa thơm không ai sánh bằng: "Ngươi lấy cái gì mà muốn đấu với bổn cung? Có Minh Châu là an tâm kê cao gối nằm ngủ sao? Tưởng dệt hoa trên gấm ai ngờ lại là lửa đổ thêm dầu. À đúng rồi, ngươi nói hắn yên tâm đi, có bổn cung ở đây, Thái Tử gia —— sẽ sống rất an ổn."
"......"
Trở lại Duyên Hi Cung, Huệ phi liền bị bệnh nằm bẹp trên giường.
Các cung nhân loạn thành một đoàn mà thỉnh thái y, không bao lâu, phía Càn Thanh Cung liền nhận được tin tức, Khang Hi nhắm mắt, che giấu không được thất vọng cùng tức giận, cũng không phải đối với Vân Tú, mà là đối với nương của Đại a ca.
Tâm bệnh, bị chọc tức đến sinh bệnh sao.
Chột dạ nên bệnh thì có?
"Ngươi đi truyền lời. Nói là vì nể mặt Đại a ca, nên trẫm đã khoan dung rất nhiều, nếu lại muốn làm chuyện xấu......" Hoàng Đế mở mắt ra, "Người không có đức như vậy, thì đừng đứng đầu tứ phi nữa."
Lương Cửu công công nghe mà thầm run sợ.
Thánh chỉ triệu Tác Ngạch Đồ vào triều còn chưa ban, mà địa vị Huệ phi trong lòng Vạn Tuế Gia đã ngày càng rớt, một chỗ ngồi cũng không còn.
Minh Trung đường a Minh Trung đường, ngài tự cầu nhiều phúc đi!
Hôm sau, tại Thượng Thư Phòng.
Đại a ca cả ngày trưng ra bộ dạng áp suất thấp, khiến cho dù là sư phó hay thư đồng cũng đều nhìn ra.
Tam a ca và Tứ a ca hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó phát hiện, hàn khí đó là bay về phía thái tử Nhị ca, như muốn xem kỹ Nhị ca có bao nhiêu cái mũi, bao nhiêu con mắt...... cả Ngũ đệ cũng bị nhìn!
Bởi vì chuyện của Huệ phi nương nương sao?
Chuyện Huệ mẫu phi sau khi gặp Nghi Quý mẫu phi thì nằm trên giường không dậy nổi, Tứ a ca bảy tuổi cũng có nghe thấy. Khẽ cau mày, Dận Chân lén lút nhích tới chỗ Dận Kỳ, rồi sau đó ngồi sát bên hắn, như vô tình mà chắn tầm mắt kia, khiến Đại a ca bị nghẹn, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Phúc Lộc sờ sờ mũ quả dưa trên đỉnh đầu, mở to cặp mắt to mà nhìn, nặng nề hừ một tiếng, sau đó làm mặt quỷ với Đại a ca, Dận Thì: "......"
Hắn không thèm so đo với tiểu hài tử!
Phú Khánh khẽ ai nha một tiếng, vội vàng kéo Phúc Lộc chạy xa.
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Buổi trưa, các a ca tự mình luyện cưỡi ngựa bắn cung, thích thú tụm lại một khối, ríu rít thảo luận việc vi hành phía Nam. Sắc mặt thái tử nãy giờ vẫn nhàn nhạt, nhưng thấy vậy thì cũng cười nhẹ, sự tức giận quanh quẩn trong lòng thoáng giảm bớt.
Vân Tú bị buộc tội, một người là quan nhỏ thuộc hạ của Minh Châu, người còn lại là Phó Đô Ngự sử của Đô Sát Viện. Sau khi tin tức này được truyền tới Dục Khánh Cung, thái tử giật mình xong lại cảm thấy châm chọc, tuy hắn còn nhỏ, nhưng lại nhìn rất rõ dụng tâm hiểm ác của những đại thần đó.
Đơn giản chỉ là không muốn Nghi mẫu phi chăm nom hắn, sợ Quách Lạc La thị sẽ bước vào cuộc tranh đấu này. Ha hả, hắn còn chưa trưởng thành, vậy mà Minh Châu cũng lười chẳng thèm che giấu tâm tư nữa.
Đột nhiên liên lụy Nghi mẫu phi, khiến tiểu thái tử thấy hết sức áy náy, cạnh đó, việc Phó Đô Ngự sử cũng ra tay thì khiến hắn phẫn nộ vô cùng.
Mấy thân tín Tác Ngạch Đồ xếp vào Dục Khánh Cung là Hồ Minh Hồ Quảng, đã bị thái tử vừa uy hiếp vừa ban ân mà thu phục từ lâu. Bọn họ như cũng hiểu chủ tử sau này là ai, nên nơm nớp lo sợ mà bẩm báo: "Mấy năm trước, nô tài may mắn gặp qua một loạt, những người đó đến phủ đệ của Tác đại nhân......"
Thái tử lập tức trầm mặt, chỉ cảm thấy không thể tin tưởng, trái tim đập bình bịch khiến cả người hắn lạnh toát.
Thúc tổ phụ thọc Nghi mẫu phi một đao, có khácgif thọc hắn một đao?!
Thúc tổ phụ nhàn rỗi ở nhà, làm sao biết được mấy chuyện trong hậu cung này?
Từ nhỏ hắn được giáo