Peter bất đắc dĩ khi cuộc trò chuyện bị cắt ngang. Vì lịch sự, hắn áy náy nhìn Thẩm Thu Hoa, Thẩm Thu Hoa xua tay ý bảo không sao.
Lăng Tương Quân nhìn theo hướng mắt của Peter, "bất ngờ" khi thấy Thẩm Thu Hoa, nàng cười nói: "Là Thu Hoa sao, không ngờ cô cũng ở đây. Thật ngại quá, vừa rồi tôi chỉ nhìn thấy ông bạn Peter của mình, không chú ý đến cô. Dạo này cô thế nào rồi?"
Thẩm Thu Hoa không biết mình đã gặp qua tiểu xảo này bao nhiêu lần ở kiếp trước, nàng thản nhiên nói: "Tôi cũng bình thường. Chỉ là quá bận, không có thời gian nghỉ ngơi."
Lăng Tương Quân đã một tháng chưa khởi công. Không phải nàng không muốn khởi công mà vì vẫn chưa nhận được kịch bản thích hợp. Nàng đã diễn không ít webdrama trong năm nay nhưng vẫn không tạo được một điểm nhấn nổi bật nào, tất cả đều không bằng "Mạc Đạo Vô Tâm". Nàng rất muốn đóng phim truyền hình, dù là nữ số 2 cũng được. Nhưng người đại diện chỉ có thể giúp nàng nhận nữ số 3, số 4, Lăng Tương Quân đương nhiên không chịu. Vì thế đến bây giờ nàng vẫn chưa tìm được kịch bản thích hợp. Trong lòng Lăng Tương Quân luôn có một tiêu chuẩn hoặc một đối tượng để so sánh mà người nọ chính là Thẩm Thu Hoa.
Trong suy nghĩ của nàng, mình vào giới này sớm hơn Thẩm Thu Hoa, tài nguyên cũng nhiều hơn Thẩm Thu Hoa, diễn xuất còn không kèm, vì sao Thẩm Thu Hoa lại được đóng vai chính của phim truyền hình mà nàng chỉ có thể lăn lộn ở web drama? Không phải web drama không tốt nhưng nếu mãi trong đó rất khó có thể được xem là một diễn viên thật sự.
Nghe thấy ẩn ý trong lời của Thẩm Thu Hoa, nụ cười trên mặt Lăng Tương Quân lập tức biến mất: "Thu Hoa, nghe nói lúc trước cô đắc tội với người ta, bị người ta phong sát."
"Tôi là người có nguyên tác. Có vài người không biết tốt xấu, đắc tội thì đắc tội, có gì đặc biệt hơn người."
Lăng Tương Quân thầm mắng trong lòng: "Đồ giả tạo. Lúc ấy bị phong sát không biết cô thảm đến cỡ nào."
"Nghe nói, lúc đó trợ lý của cô còn đi đóng phim? Làm khó cô nghĩ được cách này." Lăng Tương Quân che miệng cười khẽ.
Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn thoáng Dương Quỳnh: "Đây là bản lĩnh của trợ lý nhà tôi, tôi đương nhiên không thể mai một tài năng của chị ấy." Nàng không muốn tiếp tục cãi nhau với Lăng Tương Quân, gật đầu với Peter, sau đó rời đi cùng Dương Quỳnh.
"Sao chị lại lắc đầu?" Thẩm Thu Hoa nhìn thấy Dương Quỳnh lắc đầu, ngẩng đầu cười hỏi.
"Chị đang nghĩ khi nào thì Lăng Tương Quân mới thông minh hơn."
Thẩm Thu Hoa khẽ đánh tay cô: "Không được nghĩ đến cô ta!"
Hiếm khi nhìn thấy nương nương ghen, Dương Quỳnh lại cảm thán đây không phải nơi thích hợp, bản thân cô chỉ có thể nhìn không thể làm.
Hoạt động này, dù muốn gặp hay không muốn gặp cũng kết thúc. Hoạt động vừa bắt đầu, tạo hình của Thẩm Thu Hoa đã được các phóng viên chụp lại, đăng lên mạng. Lúc này Weibo của Thẩm Thu Hoa bùng nổ vì fans chưa từng thấy Thẩm Thu Hoa mặc giày bó váy ngắn.
Chờ khi hoạt động kết thúc đã hơn 9 giờ. Kiều Ngọc Sơ bảo trợ lý đến mời Thẩm Thu Hoa. Mọi người cùng đến một tiệm thi họa cũ.
Khi xe dừng ở tiệm thi họa, mọi người xuống xe. Thẩm Thu Hoa dựa vào ánh trăng nhìn biển hiệu của tiệm - Nhàn Vân Trai.
"Tên hay!" Thẩm Thu Hoa khen: "Ai mà không muốn nhàn vân dã hạc?"
"Anh biết em sẽ hiểu mà." Kiều Ngọc Sơ không gõ cửa mà dẫn nàng đi đến bên hông tiệm, ở đó có một cửa nhỏ, bên trong vẫn còn sáng đèn.
Trợ lý của Kiều Ngọc Sơ tên Thạch Đầu đến gõ cửa. Rất nhanh có một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi mở cửa. Nhìn thấy Thạch Đầu, lại thấy Kiều Ngọc Sơ phía sau, gương mặt lập tức tươi cười: "Mọi người đến rồi, mau vào thôi."
Nhóm của Thẩm Thu Hoa vào cửa, đi lên lầu hai. Không khí trong phòng ấm áp làm nàng thấy thoải mái hơn. Trang phục hôm nay của nàng không nhiều, dù có khoác thêm áo nhưng vẫn rất lạnh.
Bước vào phòng khách sáng ngời, Kiều Ngọc Sơ chính thức giới thiệu hai người: "Thu Hoa, đây là ông chủ của Nhàn Vân Trai, là bạn anh Lý Dục Lâm." Sau đó quay đầu nói với Lý Dục Lâm: "Anh Lý, đây là bạn vong niên của em Thẩm Thu Hoa, chữ phúc kia của em là do cô ấy viết."
Lý Dục Lâm bắt tay với Thẩm Thu Hoa: "Tôi đã sớm nghe tiểu Kiều nói về tình bạn của hai người. Nhìn chữ của cô, tôi thật sự rất khó tin chữ này là do một cô gái trẻ viết, nói người viết lớn tuổi hơn tôi, tôi cũng tin." Lý Dục Lâm nói rồi thấy lời này không đúng, bèn nói: "Cô đừng hiểu lầm, ý tôi là cô rất có năng lực, không rèn luyện hơn hai mươi năm rất khó đạt được trình độ này. Hơn nữa, chữ phúc ấy thật sự không giống chữ của một cô gái trẻ viết."
Không thể không nói, lời của Lý Dục Lâm vẫn lộ ra sự hoài nghi. Dương Quỳnh vừa nghe, đã biết đây là người trong nghề. Chỉ có người thật sự hiểu thư pháp mới có thể nhìn được nhiều thứ bên trong.
Chữ của Thẩm Thu Hoa là do phụ thân nàng dạy. Thẩm lão gia là lịch sĩ tam triều, thư pháp nổi tiếng cả triều. Khi Thẩm Thu Hoa còn nhỏ luôn theo phụ thân luyện chữ, dần dà, chữ nàng cũng không còn dáng vẻ của nữ tử trẻ tuổi.
"Lý tiên sinh quá khen. Tôi luyện chữ từ nhỏ, hiện tại chỉ đến trình độ này, dù cố gắng thế nào cũng không thể tiến bộ."
Kiều Ngọc Sơ đã không chờ kịp, thúc giục hai người mau vào thư phòng viết chữ. Lý Dục Lâm đưa mọi người vào thư phòng. Đây là một căn phòng không lớn, bày biện rất đơn giản. Trên tường là kệ sách, trên kệ xếp rất nhiều sách. Giữa phòng có một chiếc bàn lớn, phía trên là văn phòng tứ bảo.
Lý Dục Lâm chậm rãi lấy một bộ mực đặt lên bàn. Vẻ mặt của Kiều Ngọc Sơ vô cùng kiêu ngạo nói: "Thu Hoa, em mau nhìn xem, đây là thứ tốt mà lần trước anh nhận được."
Thẩm Thu Hoa nhìn kỹ là mực Tích Khê. Đóng gói tinh xảo, trên hộp là ba chữ mạ vàng