Nhìn Lôi Nguyệt lấy hợp đồng, Thẩm Thu Hoa cười nói: "Lôi tổng, điều kiện chị đưa ra tốt như vậy, em có lý do không nhận sao?"
Lôi Nguyệt nghe lời này, trong lòng cũng buông xuống. Nàng biết bản thân xem như được tiện nghi. Nếu chờ đến khi bản hợp đồng lúc trước đến lúc gia hạn, giá này có thể sẽ không thể mời được Thẩm Thu Hoa. Nếu bên người Thẩm Thu Hoa có người đại diện, có thể nhìn ra giá trị tương lai của nàng, giá này nhất định không đồng ý. Ít nhất còn sẽ cò kè mặc cả một lúc.
"Thu Hoa, cảm ơn em." Lôi Nguyệt nhìn chữ ký của Thẩm Thu Hoa trên bản hợp đồng. Vẫy tay gọi nhân viên công tác đem hai ly rượu vang đỏ đến. "Vì tình hữu nghị của chúng ta, vì sự hợp tác của chúng ta, cụng ly."
Thẩm Thu Hoa không làm ra vẻ, nâng ly rượu chạm nhẹ vào ly của Lôi Nguyệt, ngửa đầu uống. Tửu lượng của nàng không tệ, nhưng luyện qua rượu trắng, nàng không quen rượu vang đỏ.
Sau đó lãnh đạo thành phố B tham gia yến hội, Thẩm Thu Hoa chỉ đến đây lộ mặt, hàn huyên vài câu cùng lãnh đạo chủ yếu của thành phố. Chờ đến khi yến hội bắt đầu, nhóm lãnh đạo nhớ đến nàng, nàng đã yên vị bay về thành phố Y.
Trên máy bay, Thẩm Thu Hoa vẫn luôn ngủ. Dương Quỳnh đau lòng nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của nàng, nhẹ nhàng thay nàng đắp chăn.
Về thành phố Y đã là đêm. Hai người bắt xe về đoàn phim, xong hết mọi thứ thì trời cũng sáng. Dương Quỳnh ôm hống Thẩm Thu Hoa, lúc này nàng mới có thể vào giấc. Chỉ là vừa ngủ hơn hai tiếng lại phải vào phim trường tiếp tục quay.
Tới phim trường, Tạ Chúng lắc lư tìm Dương Quỳnh trò chuyện. "Tiểu Dương, hôm qua cô không ở phim trường thật đáng tiếc."
"Sao vậy?" Dương Quỳnh khó hiểu.
"Hôm qua đoàn phim cho thăm ban. Fans Hàn Thao cùng Vu Tĩnh Nghi đến không ít. Phóng viên truyền thông cũng nhiều. Vốn dĩ gặp qua vai chính sẽ gặp đến vai phụ trọng yếu, cũng là muốn gặp qua lão bản của cô. Rất nhiều phóng viên cố ý đến tìm cô ấy, nói là muốn nhìn thấy tài nữ. Kết quả hai người không ở đây, người ta cũng không thu hoạch được gì. Cô nhìn xem, cơ hội tuyên truyền thật tốt vậy mà bỏ lỡ. Hai cô nha ra cửa mà không xem an bài của đoàn phim." Một bộ phim được quay, số lần đoàn phim cho thăm ban rất ít, có thể một lần cũng phải chờ mòn mắt, hai người này thì ngược lại, không nói tiếng nào đã rời đi.
"Tạ chỉ, chúng tôi không phải có việc sao? Anh xem Thu Hoa mệt như vậy, vừa rồi trang điểm còn ngủ." Hiện tại Dương Quỳnh chỉ muốn ôm Thẩm Thu Hoa về phòng cho vào ổ chăn ngủ.
"Nghề này chính là như vậy, nào có thể luôn xinh đẹp gọn gàng? Đều là chịu khổ sau lưng."
Hôm nay là quay cảnh Hoàng hậu bệnh chết. Nước mắt của Thẩm Thu Hoa lần lượt rơi xuống. Hàn Thao cũng không khá hơn, theo cốt truyện mà lần lượt lệ rơi đầy mặt.
Mỗi lần Trần Đông kêu cắt, việc đầu tiên Thẩm Thu Hoa cùng Hàn Thao làm là cầm khăn giấy lau nước mắt. Kiếp trước Thẩm Thu Hoa không phải Hoàng hậu nhưng cũng hiểu được phu thê kết tóc khác với các phi tần. Hiện giờ quay cảnh này, nàng nghĩ đến có lẽ khi Hoàng hậu qua đời, Hoàng thượng thật sự cũng thương tâm như vậy. Dù sao cũng là phu thê thiếu niên, cảm tình luôn đặc biệt hơn.
Cảnh này này là cảnh thứ hai của Thẩm Thu Hoa. Trần Đông rất có kinh nghiệm. Thẩm Thu Hoa quay cảnh này xong không thể tiếp tục quay nữa, đôi mắt của nàng đã sưng lên vì khóc.
Dương Quỳnh cùng Thẩm Thu Hoa rời khỏi đoàn phim. Hàn Thao phía sau đuổi đến. "Thu Hoa, dùng thử này xem, rất có công hiệu."
Hàn Thao đưa một tuýp thuốc mỡ giảm sưng. Thẩm Thu Hoa trở về thoa, rất nhanh đã tiêu giảm.
Dương Quỳnh tìm kiếm thông tin của thuốc mỡ trên mạng, nếu dùng tốt sẽ mua. Như vậy về sau không cần dùng của người khác.
"Còn một cảnh nữa là em đóng máy." Nằm trên giường, Thẩm Thu Hoa nhắm mắt dưỡng thần nói.
"Em đã quay xong hai bộ rồi, vì sao "Nhân Gian Tháng Tư Hương Vị Tẫn" còn chưa ra?" Dương Quỳnh sốt ruột, một tiết mục văn hóa nương nương cũng có thể hot, nhu cầu cấp bách là cần một bộ phim để lộ mặt.
"Việc này không thể gấp được." Thẩm Thu Hoa lại nhắm mắt, chờ thuốc mỡ có tác dụng. Tay nàng sờ bên cạnh, Dương Quỳnh buồn cười đưa tay ra, "Chị ở đây nè."
Tay Thẩm Thu Hoa sờ thấy cánh tay Dương Quỳnh, ôm chặt, lúc này mới yên tâm vào giấc. Dương Quỳnh cũng lên giường, dựa gần nàng, tay trái làm gối ôm thịt của nàng, tay phải lướt điện thoại.
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên Dương Quỳnh sợ đến nữa suýt ném điện thoại. Tay nàng nhanh chóng tiếp điện thoại. "Xin chào!"
Điện thoại bên kia là một công ty quản lý, muốn ký hợp đồng với Thẩm Thu Hoa. Điều này, lúc trước Thẩm Thu Hoa đã nói rõ sẽ không ký hợp đồng với bất kỳ công ty quản lý nào cho nên Dương Quỳnh lễ phép cự tuyệt.
Ba ngày sau, Thẩm Thu Hoa cũng quay xong cảnh cuối cùng, chính thức đóng máy. Lôi Nguyệt cũng chuẩn bị kế hoạch chụp quảng cáo, chờ nàng trở về bắt đầu.
Hai người lưu luyến chia tay người trong đoàn phim, trở về thành phố B. Vừa về đã đến chụp quảng cáo bên Nhất Sắc Tài. Người phụ trách về vấn đề chụp quảng cáo tên Lư Tự, nam 34 tuổi. Nhìn lịch sự văn nhã, nói chuyện làm việc đều rất có trật tự.
Chụp quảng cáo ba ngày, Lư Tự vẫn luôn đi theo. Khi rảnh, Dương Quỳnh trò chuyện với Lư Tự, mới biết Lư Tư vốn là người đại diện của công ty quản lý. Chỉ công ty kia quá nhỏ, ra được một nghệ sĩ nổi danh đã bị công ty quản lý lớn khác trực tiếp đánh sập. Nghệ sĩ cũng theo đó giải ước, hắn cũng thất nghiệp.
"Nói như vậy, anh cũng từng huy hoàng qua." Dương Quỳnh nói đùa.
"Huy hoàng