"Mạc Đạo Vô Tâm" là một bộ phim chiếu mạng, nhưng tài chính của đoàn phim lại rất sung túc. Thẩm Thu Hoa là nữ nhị, đãi ngộ khác hẳn so với những đoàn phim trước đây. Đoàn phim an bài phòng cho Thẩm Thu Hoa cùng trợ lý ở khách sạn gần đó. Trong phòng có dụng cụ bếp có thể nấu nướng đơn giản.
Dương Quỳnh mở tủ lạnh nhìn rồi nghịch microwave. "Không ngờ đãi ngộ của diễn viên chính lại tốt như vậy. Giờ thì chị hiểu vì sao mọi người đều muốn diễn vai chính."
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Thu Hoa nhận được đãi ngộ này, nhìn quanh phòng, nàng vô cùng hài phòng với phòng tắm khá lớn. "Vai chính là người có nhiều suất diễn nhất cũng là người gánh vác doanh thu của đoàn phim, áp lực rất lớn. Sao có thể dễ như vậy?"
"Không tệ, em cũng hiểu ratings. Xem ra khoảng thời gian này em học được rất nhiều từ mới nha." Dương Quỳnh dựa gần nàng. "Nói thật ratings của bộ "Nhân Gian Tháng Tư Hương Vị Tẫn" đều do em gánh. Em nói sau này nhân khí của em có thể lớn mạnh hay không? Không đúng, hiện tại nhân khí của em cũng đã mạnh. Em nói nhân khí của em có thể liên tục như vậy không?"
"Chị hỏi em?" Thẩm Thu Hoa nhéo mặt cô. "Sao em biết được? Chị cố ý có phải không?"
Mặt Dương Quỳnh bị nhéo đến biến dạng, vẫn tiếp tục cười. "Mình không phải đang thảo luận sao. Chị thật sự nghiêm túc nghiên cứu, đi hỏi Lư Tự được không? Nói cách nhìn của em."
Thẩm Thu Hoa buông tay. "Em cảm thấy cục diện trước mắt là tốt nhất. Còn về sau, phải đợi phim được phát sóng thì mới biết được." Nàng không vì cục diện trước mắt rất tốt mà bất cẩn. Diễn viên diễn một bộ phim xuất sắc, nhân khí danh khí lập tức đi lên. Nhưng nếu không có tác phẩm xuất sắc khác xuất hiện, chút nhân khí này rất nhanh sẽ bị tiêu hao hết.
Dương Quỳnh "chậc" một tiếng. "Làm minh tinh cũng không dễ dàng. Khi không hot thì muốn hot, sau khi hot thì sợ không thể vẫn luôn hot. Áp lực tâm lý thật quá lớn."
"Mỗi một nghề đều không dễ dàng. Giới này ra vào tự do, không phải ai cũng có áp lực lớn như vậy. Nếu muốn đứng trên tất cả, thì phải gánh vác được áp lực cùng kiên trì nỗ lực trong đó." Thẩm Thu Hoa cảm thấy còn tốt. So với việc chỉ một sơ xuất liền có khả năng thân chết tộc diệt của kiếp trước, những áp lực này vẫn không là gì với nàng.
Lúc này có người gõ cửa, Dương Quỳnh mở cửa, bên ngoài là nhân viên công tác của đoàn phim đến đưa kịch bản.
"Đạo diễn nói hôm nay chỉ nghỉ ngơi, ngày mai buổi sáng 10 giờ họp ở lầu 3."
Dương Quỳnh nhận kịch bản, nói cảm ơn. Đóng cửa đưa kịch bản cho Thẩm Thu Hoa. Thẩm Thu Hoa mở ra là kịch bản của năm tập đầu. Mày nàng nhăn lại, "Năm tập đã nhiều vậy sao?" Kịch bản trong tay này lúc này tựa như quyển sách.
"Chỉ mới năm tập á?" Lúc Dương Quỳnh nhận không nhìn kỹ. Khi cầm cảm thấy rất nhiều nghĩ có lẽ là kịch bản mười hai mươi tập. Lúc trước ở những đoàn phim kia, kịch bản các nàng nhận chỉ có vài tờ. Cái này thì hơn hẳn, dán keo đóng gáy là có thể thành một quyển sách.
Thẩm Thu Hoa lật xem. "Là kịch bản của các diễn viên. Không phải chỉ mỗi em."
"Khó trách." Dương Quỳnh thò tay cùng nàng xem. "Oa, lời thoại của em nhiều như vậy! Không hổ là nữ nhị." Dương Quỳnh kinh ngạc một chút, may mắn người học những lời thoại này là nương nương, nếu là cô, cô tình nguyện ra ngoài đánh một trận, cũng không muốn tiêu hao hết tế bào não của mình.
Thẩm Thu Hoa nhìn từng tờ, Dương Quỳnh nhìn theo nàng thì bắt đầu cảm thấy hoa mắt. "Không được rồi. Nhiều lời thoại như vậy cũng không có đánh dấu, chị nhìn cũng hoa mắt. Đọc lời thoại cũng nhầm." Cô vừa nói vừa xoa mắt. Cô không tin Thẩm Thu Hoa không đọc nhầm. Lúc trước cô nhớ rõ những diễn viên khác dùng bút tô lời thoại của mình, ít nhất cũng bắt mắt hơn một chút.
"Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo." Dương Quỳnh lôi kéo Thẩm Thu Hoa ra cửa.
"Đi đâu?" Thẩm Thu Hoa vừa xuống lầu vừa hỏi. "Đi siêu thị. Mua một vài món." Dương Quỳnh chú ý tới siêu thị bách hóa rất lớn ở bên cạnh khách sạn.
Thẩm Thu Hoa nghĩ khoảng thời gian này vẫn luôn bận, thật sự đã lâu rồi không dạo siêu thị cùng Dương Quỳnh. Thật ra dạo siêu thị không phải mục đích, hiện tại có thể mua hàng trực tuyến. Chỉ là khi hai người đẩy xe mua sắm trong siêu thị thì có cảm giác như cuộc sống của hai vợ chồng.
Siêu thị lúc này không đông. Bây giờ là buổi chiều, đa số người trong đoàn phim còn đang bận. Hai người đẩy xe đẩy, bắt đầu so sánh sản phẩm.
"Tủ lạnh có hai bình đồ uống, cơ bản đều trống. Chúng ta cần lấp đầy nó. Còn có, hiện tại là mùa thu, thu đông tiến bổ em hiểu không, chị mua một ít nguyên liệu về hầm canh bổ cho em uống. Lúc trước ở trong cung em vẫn hay uống. Hiện tại chúng ta có tiền, chị hầm cho em uống." Dương Quỳnh lải nhải nói.
Thẩm Thu Hoa đứng bên cạnh Dương Quỳnh, nhìn cô cố gắng nghiên cứu chất lượng nguyên liệu, dáng vẻ dụng tâm kia là dáng vẻ Thẩm Thu Hoa động tâm nhất. Nàng là người gặp qua tám ngày phú quý nên đối với những việc này không để tâm. Trước kia khi hai người còn là giáo viên thực tập, mỗi tháng chỉ có 300 nàng cũng không hề oán hận. Càng đừng nói đến cuộc sống không lo ăn mặc như hiện tại. Nàng để ý là Dương Quỳnh toàn tâm toàn đối tốt với mình. Nếu Dương Quỳnh có 100, cô sẽ không ngại tiêu 99 cho nàng. Tận tâm như vậy, mới khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.
Nguyện có tâm một người, bạc đầu mạc phụ, cử án tề mi.
Mong ước cả đời của Thẩm Thu Hoa bất quá chỉ có vậy.
Mua một xe đồ vật, hai người dạo đến khu văn phòng phẩm. Thẩm Thu Hoa tò mò, Dương Quỳnh rất ít khi có hứng thú với văn phòng phẩm. Thấy Dương Quỳnh dừng trước quầy bút, đánh giá, lựa chọn bảy tám cây bút bỏ vào xe. Đi đến khu bán hộp bút, cô mua một cái nhỏ nhắn đơn giản. Lại mua thêm vài quyển vở cùng một túi đựng hồ sơ A4, lúc này mới thỏa mãn kéo Thẩm Thu Hoa tính tiền.
"Chị mua bút cho em dùng sao?" Bởi vì có quá nhiều đồ, dù Thẩm Thu Hoa luôn không cần tốn sức cầm túi cũng phải cầm lấy hai túi đồ.
"Phải, cho em tô lời thoại." Hai túi trong tay Dương Quỳnh còn lớn hơn, là loại túi lớn nhất của siêu thị, cả hai túi đều đầy.
"Nếu là bút cho em dùng, chị cũng không hỏi ý em." Thẩm Thu Hoa nhướng mày.
Dương Quỳnh cười tủm tỉm nhìn nàng, "Thu Hoa, nếu là giấy và bút mực, em muốn cho chị chọn chị cũng không dám chọn. Nhưng chọn bút dạ quang, em sao có thể so với chị."
Trở về phòng, Dương Quỳnh nhanh chóng đem từng món ra, sắp xếp mọi thứ. Tuy Dương Quỳnh lười ở nhiều khía cạnh nhưng thói quen tham gia quân ngũ làm tốc độ thu xếp đồ vật của cô tăng cao. Chỉ cần là đồ vật cô xếp, một khi hỏi tới, cô có thể nói chính xác vị trí vật đó, hơn nữa tuyệt không sai lầm.
Dương Quỳnh xếp xong mọi thứ, cầm văn phòng phẩm đến. "Ba cây bút dạ quang này em dùng để tô lời thoại. Chị chọn màu sáng, tuyệt đối bắt mắt. Bút bi này em dùng đến ghi chú trong kịch bản. Còn bút chì lát nữa chị sẽ gọt cho em." Dương Quỳnh cho bút vào hộp bút, còn có một cục tẩy nhỏ.
"Còn hai cây kia thì sao?" Thẩm Thu Hoa chú ý đến một cây bút bi cùng một cây bút chì trong tay Dương Quỳnh.
"Này là cho chị dùng." Dương Quỳnh không biết nơi nào lấy ra dao bấm, động tác quen thuộc gọt hai cây bút chì.
"Trước kia chị.... có phải thường gọt bút chì không? Sao lại quen tay như vậy?" Thẩm Thu Hoa tò mò. Dương Quỳnh rất ít khi nói về sinh hoạt trước khi xuyên qua của mình, Thẩm Thu Hoa cũng rất ít hỏi. Đối với hai người mà nói cuộc sống lúc trước như thế nào không quan trọng, cuộc sống của hai người từ khi gặp nhau mới quan trọng nhất.
"Lúc trước bọn chị có nhiệm vụ, bút bi cùng bút chì là hai vật cơ bản cùng cần thiết mang theo. Đương nhiên bút chì là do mình gọt, cho nên mới quen tay." Dương Quỳnh đem một cây cho vào hộp bút, đưa đến tay Thẩm Thu Hoa.
"Mang bút bi là để viết chữ, vì sao còn phải mang bút chì?" Thẩm Thu Hoa khó hiểu. Đều dùng để viết chữ, vì sao còn phải mang theo bút chì?
"Khi có nhiệm vụ, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có đôi khi gặp phải giấy dính dầu, bút bi không dùng được, chỉ có thể dùng bút chì." Dương Quỳnh nhớ lại những năm tháng đó vậy mà lại có chút mơ hồ. Dấu vết của những năm tháng đó nằm nơi sâu nhất trong trí nhớ, không biết từ lúc nào đã bắt đầu từng chút một biến mất. Nhưng cũng không quan trọng, cô chỉ cần giữ những ký ức hiện tại là đủ rồi.
"Sẽ rất nguy hiểm." Thẩm Thu Hoa nghĩ đến những lần Dương Quỳnh giúp đỡ Kim cục đều là những nhiệm vụ liều mạng.
Dương Quỳnh cười cười, nghiêng đầu hôn lên môi Thẩm Thu Hoa. "Không nguy hiểm sao lại gọi tụi chị đi. Huấn luyện ngày thường của tụi chị khắc khổ như vậy nhưng thời điểm chấp hành sẽ lại có thêm hy vọng. Thu Hoa, em biết không, người có thể toàn vẹn xuất ngũ như chị có bao nhiêu người không? Nhưng em biết, khi chúng ta sinh hoạt bình yên thế này thì còn có từng nhóm người giống chị đang chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm. Chị là lính tám năm, dùng hành động của mình bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân. Chị không cảm thấy bản thân cao thượng, bởi vì ngoài tám năm ấy, chị chính là một người được bảo vệ." Dương Quỳnh tươi cười ấm áp mỹ lệ. Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào làm cả người cô như mạ một lớp vàng sắc.
Thẩm Thu Hoa ôm lấy cô, "Cảm ơn chị đã từng trung thành bảo vệ. Dương Quỳnh, chị là một chiến sĩ chân chính. Chị làm em cảm thấy kiêu ngạo."
Dương Quỳnh đỏ mặt. Vừa rồi cô chỉ nói ra suy nghĩ của mình. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình cao thượng thế nào bởi vì có vô số người cũng làm chuyện giống cô. Nhưng Thẩm Thu Hoa khen khiến cho cô có chút ngượng ngùng. Dương Quỳnh gãi đầu, "Thu Hoa, chị.... chị không thể chịu nổi những lời em nói."
Thẩm Thu Hoa tươi cười chân thành. Nàng hôn lên môi Dương Quỳnh, "Như vậy có chịu nổi không?"
Vậy càng không chịu nổi! Dương Quỳnh đẩy Thẩm Thu Hoa lên giường, không ngừng triển khai tiến công.
"Dương Quỳnh!" Thẩm Thu Hoa duỗi tay ngăn giữa hai người, "Em đói bụng."
"Chị càng đói hơn!" Dương Quỳnh bắt lấy tay Thẩm Thu Hoa, kéo xuống, tiếp tục hôn.
Sau đó..... hai người nghe thấy tiếng bụng nương nương kêu. Xấu hổ. Không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Dương Quỳnh xụ mặt, bất mãn nói: "Chị cũng rất đói mà!"
"Vậy vừa lúc ăn cơm." Thẩm Thu Hoa đẩy Dương Quỳnh ra, xoay người ngồi dậy, sửa lại quần áo của mình.
"Em biết chị không phải đói như vậy!" Dương Quỳnh chơi xấu. Hình tượng vệ sĩ quốc gia vừa rồi đã sớm bị phá hư.
"Chị muốn thế nào thì trước cũng nên no bụng." Thẩm Thu Hoa sửa lại quần áo, lôi kéo Dương Quỳnh đang bĩu môi ra ngoài ăn cơm.
Nhà ăn vừa vặn gặp nữ chủ Lăng Tương Quân. Nàng vừa xuất đạo được một năm, tư lịch tuy lớn hơn Thẩm Thu Hoa một chút nhưng tuổi lại nhỏ hơn Thẩm Thu Hoa. Năm nay vừa qua hai mươi. Nhìn thấy tiểu cô nương dịu dàng, Thẩm Thu Hoa cười từ ái.
"Này! Thu Hoa, em cười thật giống bà nội." Dương Quỳnh vội vàng nhắc nhở.
Thẩm Thu Hoa ngẩn ra, ngay sau đó cúi đầu cười run rẩy. Kiếp trước tuy không lớn tuổi nhưng nàng đã chìm nổi trong hậu cung nhiều nay, tâm thái đã sớm già rồi. Hơn nữa tuyển tú vào hậu cung đều là nữ hài mười bốn mười lăm tuổi, bản thân nhìn các nàng như nhìn trẻ nhỏ.
"Chị Thu Hoa, chị cũng tới ăn cơm sao?" Tính tình Lăng Tương Quân hoạt bát, nhìn thấy Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh thì chủ động đến chào hỏi.
"Đúng vậy, Tương Quân, em có muốn cùng ngồi ăn không?" Thẩm Thu Hoa hỏi. Nàng thấy Lăng Tương Quân cùng vài người vào nhà ăn, Lăng Tương Quân hiển nhiên sẽ không ngồi cùng bàn với mình.
Quả nhiên, Lăng Tương Quân