Ánh mắt Thẩm Thu Hoa dừng trên người Tôn Liệt ngồi bên kia. Tay Tôn Liệt làm hành động bất đắc dĩ.
"Ai đăng?" Dương Quỳnh thật tức quá mà! Hai người quay cảnh tình chàng ý thiếp, cô nhìn đã khó chịu, Weibo còn đồn tình yêu này nọ. Tình yêu con khỉ! Thu Hoa là của cô được không? Hiện tại Dương Quỳnh tức giận chỉ muốn tìm gia hỏa đăng tin này đánh một trận.
"Chị cảm thấy sao?" Thẩm Thu Hoa nhìn Weibo sau đó ném điện thoại cho cô. "Người nhàm chán tâm nhàm chán thôi, để ý đến làm chi?"
"Thu Hoa, em có biết đây là tai tiếng không, sẽ giảm fans." Dương Quỳnh cảm thấy Thẩm Thu Hoa không ý thức được tai tiếng sẽ thương tổn đến minh tinh thế nào.
"Người dễ dàng tin chuyện này đều là người lăng xê, giảm cũng được." Thẩm Thu Hoa nghĩ, xoay người túm cổ áo Dương Quỳnh kéo lại gần nàng.
"Này này! Thu Hoa, có chuyện gì từ từ nói!" Dương Quỳnh ngơ ra, Thu Hoa của cô sao lại bạo lực như vậy?
"Đừng suy nghĩ miên man. Cũng đừng vì những tin này rối loạn. Có thể ảnh hưởng chúng ta chỉ có chúng ta, hiểu không?" Con ngươi Thẩm Thu Hoa tràn đầy ánh sao làm Dương Quỳnh hãm sâu không thể thoát ra. Người phụ nữ này quá thông minh, IQ cùng EQ đều cao. Chỉ nhìn một biểu cảm của mình cũng có thể đoán được tâm tư của mình. Cẩn thận ngẫm lại thật đáng sợ mà. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến mình đâu?
"Hiểu." Dương Quỳnh vặn cổ. "Thu Hoa, em có thể buông chị ra trước không? Em như vậy chị rất mất mặt."
Thẩm Thu Hoa buông lỏng tay. "Không được có địch ý quá lớn với Tôn Liệt. Hay chị muốn quan hệ của chúng ta bị anh ta biết?"
Dương Quỳnh không tình nguyện gật đầu. "Chị sẽ ngoan."
Mỹ nhân nhe răng cười là điều đẹp nhất. Dương Quỳnh mãn nhãn lập tức tự giác như động vật bốn chân, chỉ thiếu vẫy đuôi.
Tôn Liệt đang đóng phim. Dư quang nhìn Thẩm Thu Hoa mỉm cười với Dương Quỳnh, trong lòng áy náy. Hắn mới phát hiện Thẩm Thu Hoa hỉ nộ với mình thật sự chỉ là diễn xuất. Nhìn đẹp, nhìn thật nhưng so với ánh mắt nàng nhìn Dương Quỳnh, cùng tươi cười với Dương Quỳnh thì hoàn toàn khác nhau.
Tôn Liệt cho rằng, người có thể có được nụ cười này, sẽ không ai không động tâm với Thẩm Thu Hoa. Ít nhất người đó không phải hắn.
Diễn xong, người đại diện Tôn Liệt gọi đến hỏi tình huống. Tình huống là khi đóng phim bị chụp, chuyện này fans nhất định sẽ phản ứng, nhưng cũng không phải vấn đề khó giải quyết. Này cũng chỉ là một cảnh trong phim, cũng không thể nói lên điều gì. Người nguyện ý tin tưởng đương nhiên có thể nói ra rất nhiều chi tiết làm người tin tưởng. Người không muốn tin nhìn một cái đã biết lăng xe. Cho nên mấu chốt không phải ở Weibo hay bức ảnh, mà là xem quan điểm chủ quan của người xem.
"Trước mắt thương tổn của chuyện này nằm trong mức em có thể tiếp thu. Hơn nữa còn có thể trợ giúp tuyên truyền cho bộ "Mạc Đạo Vô Tâm" cùng bộ em đang đóng, anh cảm thấy không cần áp xuống." Người đại diện phân tích cho Tôn Liệt.
"Nếu là như vậy, không cần để ý. Chuyện này rất nhanh sẽ bị tin tức khác áp xuống." Tôn Liệt không sao nói.
Cúp điện thoại, người đại diện nhìn điện thoại của mình. Cười nói với người bên cạnh: "Liệt ca quan hệ không tồi với Thẩm Thu Hoa."
"Ý là gì?" Người bên cạnh hỏi.
"Còn nhớ tai tiếng lần trước với Lăng Tương Quân? Thái độ kiên quyết yêu cầu gỡ hotsearch kia. Lần này lại mặc kệ." Người đại diện là người từng trải, nhướng mày, ái muội không rõ.
Quay phim cũng không dựa theo thứ tự cốt truyện. Cho nên quay xong cảnh riêng của nam nữ chủ, hôm nay lại bắt đầu quay đoạn thời gian khổ cực của Như Tú cùng tiểu thư.
Diễn viên đóng với tiểu thư Thương Nhược Vi tên Liễu Phàm Chi. Cũng là diễn viên trẻ tuổi, xuất đạo cùng kỳ với Tôn Liệt. Liễu Phàm Chi là người không thích nói chuyện. Mỗi lần nhìn thấy người khác đều sẽ mỉm cười, là người hiền hòa, không so đo.
"Phàm Chi, cảnh hôm nay cô có một màn mấu chốt là tát Thu Hoa một cái, tôi đã nói với Thu Hoa, cô ấy muốn tự bản thân diễn, đánh thật. Cô cũng đừng thủ hạ lưu tình, chúng ta diễn tốt, tranh thủ một lần là qua. Như vậy mọi người cũng không phiền toái." Đạo diễn Tả Không Diễn giữ chặt Liễu Phàm Chi vừa hóa trang nói.
"Đánh thật?" Liễu Phàm Chi nhíu mày. Diễn bạt tai phần lớn đều là giả, diễn viên phối hợp tốt, vẫn chân thật như cũ, không cần thiết đánh thật.
"Cô không cần nương tay, đều là vì diễn." Tả Không Diễn nói xong đi an bài chuyện khác.
Thẩm Thu Hoa vừa hóa trang xong, Dương Quỳnh oán trách, "Vì sao muốn đánh thật? Em đã bao giờ bị người tát đâu?"
"Kiếp trước có rất nhiều chuyện em chưa thử qua, kiếp này không phải nên từ từ trải nghiệm sao? Thân là diễn viên, thử một chút cũng không sao."
Trong trường quay, tuy mỗi ngày Như Tú đều vất vả làm việc, nhưng đại tiểu thư luôn sống trong nhung lụa không chịu nổi sinh hoạt căng thẳng. Nàng muốn làm vũ nữ trong hộp đêm nhưng Như Tú lại không đồng ý. Tiểu thư nói mấy lần không được, cuối cùng không nhịn được tát nàng một cái.
Trường quay vang lên tiếng tát thanh thúy. Nửa bên mặt Thẩm Thu Hoa lập tức xuất hiện dấu bàn tay. Dương Quỳnh nhìn thấy tay siết chặt. Nhưng đang trong phim trường, đạo diễn chưa nói dừng, trời có sập xuống cũng phải tiếp tục diễn.
Liễu Phàm Chi tát một cái cũng không nghĩ đến mình đánh mạnh như vậy, trong lòng bồn chồn đồng thời không dám dừng lại không diễn. Thẩm Thu Hoa che mặt mình, vẻ mặt không dám tin tưởng. Nàng yên lặng lui về sau, nhìn Liễu Phàm Chi, nước mắt từng giọt rơi xuống, rơi vào lòng người. "Tiểu thư, sao cô có thể đi đến nơi như vậy? Lão gia đã bảo em phải hầu hạ tiểu thư thật tốt, em không thể để tiểu thư nhảy vào hố lửa được."
Sắc mặt Liễu Phàm Chi cũng khó coi. Nàng là người rất quy củ, áy náy vừa rồi cũng hiện trên mặt, nhưng lại rất hợp với cảnh quay. "Như Tú, chị biết em muốn tốt cho chị. Nhưng chị không thể chịu được cuộc sống khổ như vậy. Con đường này là tự chị chọn, tương lai như thế nào, tự chị chịu trách nhiệm. Không có chị, em cũng không cần vất vả như vậy." Liễu Phàm Chi vẻ mặt quyết tuyệt.
"Tiểu thư!" Như Tú vẫn không chịu từ bỏ. Dù tiểu thư đã quyết bỏ mặt nàng rời đi.
Nhìn tiểu thư dần đi xa, Như Tú tựa cửa rơi lệ.
"Cắt!" Tả Không Diễn kêu dừng, khen không dứt biểu hiện của Thẩm Thu Hoa cùng Liễu Phàm Chi. "Không tệ không tệ, một lần đã có thể qua."
Mọi người nhìn máy ảnh, đều cảm thấy tương đối hài lòng.
"Thu Hoa, cô mau đắp đá lạnh đi." Liễu Phàm Chi nói.
Dương Quỳnh đã sớm tìm đá, nhìn Thẩm Thu Hoa đến thì dán lên mặt nàng.
"Tê!" Thẩm Thu Hoa bị lạnh giật mình.
"Lạnh em cũng phải nhịn. Chị là muốn tốt cho em. Bằng không da thịt non mịn của em lát nữa sẽ sưng lên." Dương Quỳnh đau lòng. Cô quan sát thấy không ai chú ý bên này, thấp giọng nói: "Liễu Phàm Chi này sao lại ra tay mạnh như vậy?"
"Cảm xúc tới thôi." Mặt Thẩm Thu Hoa lúc này bị khối đá lạnh làm đỏ bừng.
"Thu Hoa." Liễu Phàm Chi cố ý đến xem. "Tôi đến nhìn mặt cô."
Thẩm Thu Hoa lập tức nhường chỗ ngồi. "Phàm Chi, tôi không sao. Mọi người đều vì công tác, cô không cần để trong lòng."
"Tuy nói thế nhưng tôi vẫn băn khoăn." Liễu Phàm Chi nhận đá lạnh trong tay Thẩm Thu Hoa, cẩn thận đắp cho nàng.
"Không sao." Hình ảnh hai mỹ nữ bên nhau khách khí rất đẹp mắt! Đáng tiếc Dương Quỳnh lại cảm thấy chua không chịu nổi.
"Liễu tiểu thư, Thu Hoa lát nữa sẽ đóng phim." Thái độ Dương Quỳnh lễ phép, ngữ khí lại kiên quyết.
Liễu Phàm Chi gật đầu. "Cô bận đi."
Tiễn Liễu Phàm Chi đi, Dương Quỳnh thở phào một hơi. Là do mình quá mẫn cảm sao? Vì sao cô cảm thấy mỗi người đối với Thẩm Thu Hoa đều không giống người khác?
"Chị đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn thấy biểu cảm trầm tư của Dương Quỳnh.
"Nghĩ mị lực của em quá mạnh làm chị đau đầu." Dương Quỳnh ngồi cạnh nàng, nhận đá trong tay nàng, cẩn thận đắp cho nàng. "Còn đau không?"
"Không đau bằng đau đầu của chị." Thẩm Thu Hoa chế nhạo. Dương Quỳnh gì cũng tốt, chỉ là quá thích ghen.
Dương Quỳnh bị chế nhạo, bất đắc dĩ bĩu môi. Cô cũng ủy khuất, Thu Hoa nhà cô quá ưu tú là cô luôn có cảm giác nguy cơ.
Tai tiếng của Thẩm Thu Hoa cùng Tôn Liệt ồn ào vài ngày trên mạng. Các fans cũng khá bình tĩnh không nháo chuyện gì. Lãi có một đám người khác nỗ lực nghị luận chuyện này, vì vậy nhiệt độ vẫn cao không giảm. Liên tục nằm trên hot search Weibo ba ngày. Tình huống như vậy bị Thẩm Thu Hoa phát hiện, nàng gọi cho Lư Tự, để hắn hỗ trợ xem nhóm người này là ai.
Lư Tự rất nhanh đã có tin tức. "Anh tra thì hẳn là thủy quân được thuê."
"Làm như vậy có mục đích gì?" Đây là vấn đề Thẩm Thu Hoa không rõ. Đối phương tiêu tiền thuê người giúp nàng lăng xê?
Lư Tự cười, "Em xem như là fans giúp em tăng nhân khí đi." Suy nghĩ của hắn giống với người đại diện của Tôn Liệt. Nếu chuyện này không thương tổn đến lợi ích bên mình lại có thể đề cao nhân khí trong thời gian ngắn. Như vậy thuận theo tự nhiên là tốt.
Thẩm Thu Hoa cũng không còn cách khác. Chuyện này hấp dẫn một ít phóng viên. Họ biết dù có hỏi người trong cuộc cũng sẽ không có được đáp án, trừ phi họ muốn công khai. Cho nên mỗi ngày phóng viên đều xuất hiện ở khách sạn, ngoài phim trường, chờ phát hiện dấu vết.
Kết quả gì cũng không có. Thẩm Thu Hoa mỗi ngày đều bên cạnh Dương Quỳnh, đừng nói phóng viên, cả Tôn Liệt muốn bắt chuyện với Thẩm Thu Hoa cũng không cơ hội.
Mùa xuân gió lớn, hôm nay gió to giật cấp sáu, cấp bảy. Rất nhiều thứ trong phim trường đều phải cố định, phòng ngừa thổi bay hoặc sập. Hai người vừa xuống xe, Dương Quỳnh đã kéo Thẩm Thu Hoa đi. Sợ nàng yếu ớt sẽ bị gió thổi bay.
Lúc này Tôn Liệt cũng đến phim trường, hắn đi tương đối thong dong. Theo sau Thẩm Thu Hoa còn không quên nhắc nhở chú ý an toàn.
Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh vào studio. Hôm nay bên ngoài gió lớn, hơn nữa chuẩn bị có mưa, cho nên nội dung quay hôm nay là trong lều.
Mưa gió sắp đến làm lều rất oi bức. Dương Quỳnh thấy Thẩm Thu Hoa còn phải diễn rất lâu nên ra ngoài hít thở không khí. Bên ngoài gió đã ít đi, nhưng sắc trời u ám. Lát sau, bên ngoài bắt đầu đổ mưa. Dương Quỳnh cảm giác lạnh, quay về lều. Từ xa nhìn thấy một tia màu đỏ, thần kinh cô lập tức căng thẳng. Tia màu đỏ này cô rất quen thuộc là bút laser, giống như đang đánh dấu gì đó. Đánh dấu gì mà cần dùng bút laser? Ánh mắt Dương Quỳnh nhìn theo hướng tia laser là chùm chiếu sáng của đỉnh lều.
Này có ích lợi gì? Dương Quỳnh vừa đi, vừa nhìn chùm đèn. Đột nhiên, cô nhìn thấy chùm đèn chiếu sáng bắt đầu hơi lay động. Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản. Bước nhanh đến.
Lúc này Thẩm Thu Hoa cùng Tôn Liệt đang phối hợp diễn. Phạm vi hoạt động chủ yếu của hai người là dưới chùm đèn.
Khi Dương Quỳnh đến gần, thời gian ngắn chùm đèn đong đưa làm người dự cảm có chuyện xảy ra. Dương Quỳnh cũng bất chấp, vừa kêu "tránh ra", vừa chạy vào hiện trường quay chụp. Nhân viên công tác muốn ngăn lại đã bị cô xoay vài vòng tránh được. Đến cạnh Thẩm Thu Hoa, Dương Quỳnh vừa lôi kéo Thẩm Thu Hoa né tránh, lại nghe thấy tiếng gió. cô phản ứng nhanh, không ngẩng đầu xem