Tạ Chúng ở phía dưới quan sát nhíu mày. Hắn thiết kế động tác này chính là muốn có sự đột phá. Hắn cảm thấy động tác này có thể hoàn thành. Những thế thân võ thuật không thể làm được vì kỹ thuật của các nàng còn yếu. Hắn mời Dương Quỳnh đến, nếu cả cô cũng không làm được vậy có nghĩa động tác này thật sự có vấn đề.
"Tạ chỉ, này là cực hạn rồi." Người phụ trách kéo dây lớn tiếng nói. Bọn họ cũng rất muốn vào thời khắc mấu chốt có thể góp chút sức, như vậy người bên trên có thể hoàn thành động tác. Đáng tiếc cực hạn là cực hạn, không thể đột phá.
Dương Quỳnh lại rơi xuống đất. Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển bên trên, sau khi xác định được khoảng cách đến cực hạn, cô quay đầu nói với Tạ Chúng: "Tạ chỉ, nói như vậy, khoảng cách còn lại chỉ có thể dựa vào chính tôi. Nhưng động tác mà anh thiết kế, khi quay chỉ cần tôi dùng chút lực, động tác sẽ biến dạng."
Tạ Chúng khó xử gãi đầu. Chẳng lẽ mình thật sự tính toán sai rồi, thật sự không thể làm được sao?
Dương Quỳnh nắm chặt dây thép: "Lát nữa thử thế này xem, khi mọi người đến cực hạn thì nới lỏng dây ra để tôi có không gian hoạt động cùng quán tính, tôi thử xem có thể chạm đến không."
Nhân viên công tác cũng không dám nhanh chóng đáp ứng, chuyện này nếu làm không tốt thì chính là mạng người. Nhân viên công tác nhìn Tạ Chúng. Tạ Chúng cau mày tự hỏi về tính khả thi: "Tiểu Dương, bọn họ nới lỏng ra, cô sẽ hoàn toàn không có chút lực kéo nào trên không trung. Cô chắc mình có thể làm được sao?"
"Thử xem đi." Dương Quỳnh không sợ khi đối mặt với khiêu chiến. Cô có độ nhạy bén cao đối với sự nguy hiểm nhưng nó lại thấp đi đối với chuyện nguy hiểm của bản thân.
"Nhất định phải chú ý an toàn." Tạ Chúng để nhân viên công tác làm theo lời Dương Quỳnh. Đặc biệt dặn dò nhất định phải khống chế tốt, chỉ có thể nới lỏng dây.
Mọi thứ vào vị trí, Dương Quỳnh lại bay lên. Lần này khi dây thép đến cực hạn, nhân viên công tác lập tức nới lỏng dây, Dương Quỳnh dùng lực quán tính thành công chạm được tấm biển. Nhưng cũng vì quán tính, khi tay chạm vào tấm biển, cô mượn lực vụt ra một chút. Tẩm biển treo không thể chịu được lực lập tức rơi xuống dưới.
"Cắt!" Phó đạo diễn bên cạnh Tạ Chúng hô cắt.
Cảnh này thuận lợi hoàn thành. Dương Quỳnh chỉ là thế thân, sau đó là chuyện của diễn viên chính.
Sau khi Dương Quỳnh rơi xuống đất, không chỉ Tạ Chúng, phó đạo diễn cũng chạy đến cạnh cô. "Cô là diễn viên nào của đoàn phim bên cạnh? Thân thủ thật lợi hại!"
Dương Quỳnh cười: "Tôi không phải diễn viên. Tôi đến đây chỉ vì giúp Tạ chỉ thôi." Cô không đợi phó đạo diễn nói tiếp, xoay người muốn đi.
Tạ Chúng giữ chặt cô: "Tiểu Dương, sao cô lại vội vàng như vậy?"
"Tạ chỉ, tôi chỉ là trợ lý. Sếp còn đang đợi tôi về hầu hạ." Dương Quỳnh lại phải đi.
Tạ Chúng lại giữ chặt cô. Tìm một chỗ không người nói: "Tiểu Dương, tuy tôi lớn hơn cô, nhưng tôi xem cô là bạn. Thái độ này của cô là không đúng, vừa rồi cô trò chuyện nhiều chút với phó đạo diễn của tôi, này không phải cũng có chỗ lợi cho tương lai của Thu Hoa hay sao. Trong giới này cần nhất là nhân mạch, mọi người quay một bộ phim, ai cũng sẽ có lúc thiếu người, cô biết nhân mạch rộng thì rất dễ nhận kịch bản tốt không?"
Dương Quỳnh hiểu Tạ Chúng nói có đạo lý, nhưng chuyện lôi kéo làm quen như này cô thật sự không muốn làm.
"Vì Thu Hoa." Tạ Chúng vui tươi hớn hở nhìn Dương Quỳnh rối rắm.
Những lời này đả động đến Dương Quỳnh. Cô đi theo Tạ Chúng đến trò chuyện cùng phó đạo diễn. Phó đạo diễn "Thiên Hạ Vô Song" tên Lưu Đông Thăng. Tuy hắn là phó đạo diễn nhưng trong nhà phần lớn đều làm trong ngành điện ảnh, rất có địa vị trong giới điện ảnh. Hắn đến đoàn phim này làm phó đạo diễn vì đạo diễn chính là ba hắn.
"Tôi biết Thẩm Thu Hoa, là diễn viên trẻ tuổi vừa xuất đạo trong năm nay. Tạo hình cổ trang rất đẹp, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác." Lưu Đông Thăng cũng rất bận, trò chuyện vài câu thì chuẩn bị quay cảnh khác.
Tạ Chúng đưa Dương Quỳnh rời đi: "Lưu gia trong giới điện ảnh có năng lực rất lớn. Cô lưu lại ấn tượng cho anh ta, tương lai sẽ có lợi. Tiểu Dương, Tạ ca sẽ không dùng không cô."
"Cảm ơn Tạ chỉ." Dương Quỳnh hiểu ý Tạ Chúng. Người luyện võ luôn khá nhiệt tình. Tạ Chúng gọi cô đến đây vì để hoàn thành cảnh quay vừa rồi, cũng vì giúp cô, giúp Thẩm Thu Hoa kéo nhân mạch.
Tạ Chúng không vui, nói: "Sao lại còn gọi như vậy? Tôi đã tự gọi là Tạ ca rồi, cô còn gọi tôi Tạ chỉ?"
"Tạ ca." Dương Quỳnh xuất thân là quân nhập ngũ, tính tình cũng thẳng.
"Lúc này mới đúng." Tạ Chúng tạm dừng chút: "Cô thật sự không tính làm một diễn viên võ thuật sao?"
Dương Quỳnh quyết đoán lắc đầu.
"Có kịch bản tốt cũng không nhận?" Tạ Chúng tiếp tục lôi kéo.
Dương Quỳnh không lập tức lắc đầu: "Kịch bản tốt? Là tốt thế nào? Thu Hoa em ấy...." Cô muốn thay Thẩm Thu Hoa nhận.
"Dừng lại!" Tạ Chúng lập tức xua tay: "Tiểu Dương, tôi hỏi chính là cô. Chúng ta đều hiểu, kiểu đánh diễn khoa tay múa chân của Thu Hoa chỉ có thể diễn trong phim ngôn tình, còn phim võ hiệp cần kỹ thuật tốt hơn như vậy nhiều. Tôi nói kịch bản tốt là kịch bản đánh diễn, là võ thuật thật, không dùng những yếu tố hỗ trợ khác nhưng vẫn có thể diễn được. Cô có hứng thú không?" Tạ Chúng thuyết phục Dương Quỳnh.
Cô không để bụng chuyện có thể trở thành minh tinh không, cô cũng không hy vọng mình có trở thành minh tinh không. Nhưng cô muốn có một vài đối thủ chân chính để bàn luận. Từ sau khi xuất ngũ, cô đã rất ít khi tìm được đối thủ phù hợp. Không tính chuyện kiếp trước. Kia không phải bàn luận mà hoàn toàn là cô bị Ân Dương Đình treo lên đánh.
Tạ Chúng vừa thấy Dương Quỳnh tự hỏi, cảm thấy có chút nôn nóng: "Hiện tại võ hiệp suy thoái, cho dù có người quay cũng đều quay thành phim huyền huyễn. Cô nhìn xem trên mạng nói thế nào, nói hiện tại không cần võ thuật chỉ đạo nữa. Tôi thừa nhận thế hệ chúng tôi không bằng các bậc tiền bối nhưng thế nào cũng không thể kém hơn quá nhiều. Còn không phải vì thiếu diễn viên có thể quay cảnh đánh diễn sao? Chúng tôi thiết kế động tác thật đẹp thì có ích lợi gì? Diễn viên căn bản không làm được, chỉ có thể dựa vào biên tập cắt ghép, dựa vào hiệu ứng bổ trợ. Cuối cùng phim quay ra còn không phải phim huyền huyễn sao."
Đây là điều chua xót cùng bất đắc dĩ của võ thuật chỉ đạo.
"Vì sao không đến trường võ chọn người?"
Tạ Chúng xua tay: "Căn bản không được. Hiện tại phần lớn trường võ đều chỉ treo danh, bên trong học được gì thì không rõ lắm. Còn có, có một vấn đề chính là không một ai kiên nhẫn bồi dưỡng một vận động viên võ thuật thành một minh tinh đánh võ."
Dương Quỳnh cảm thấy cô hoàn toàn không thể đáp lời. Nếu không có kiên nhẫn, Tạ Chúng cần gì phải đến tìm cô? "Tạ ca, tôi nhiều lắm cũng chỉ là biết đánh nhau thôi."
"Cô thì khác." Tạ Chúng rất nghiêm túc nói.
"Tôi khác chỗ nào." Dương Quỳnh hiếm khi nghiêm túc nói. Cô cảm thấy Tạ Chúng sẽ nói những câu như "cốt cách cô thanh kỳ...." hay gì đó.
"Cô......" Tạ Chúng tự hỏi một chút, như đang nghĩ xem nên miêu tả thế nào: "Khí chất của cô không giống."
"Phốc!" Dương Quỳnh không nể mặt bật cười: "Tạ ca, không bằng anh nói tôi cốt cách thanh kỳ đi."
Tạ Chúng không đùa với cô: "Tôi cũng không biết nói thế nào. Tóm lại là có cảm giác. Cô khác với những người của trường võ . Khi cô cầm kiếm có cảm giác như đã từng ở cổ đại." Tạ Chúng cố gắng miêu tả cảm giác của mình.
Dương Quỳnh nghe thấy một thân mồ hôi lạnh. Tà môn vậy sao? Này cũng có thể nhìn ra sao?
"Dù sao thì chính là cảm giác như vậy. Hơn nữa không chỉ mình tôi cảm thấy như vậy. Còn có Lưu phó đạo vừa xem cô đóng là người từ nhỏ ở trong giới này, có đôi mắt độc đáo. Nếu cô không có tiềm lực, anh ta căn bản sẽ không trò chuyện với cô." Tạ Chúng cũng là người từng trải, hắn hiểu rõ những chuyện này.
"Như vậy đi, tôi là trợ lý của Thu Hoa. Nhưng nếu anh thực sự có kịch bản vô cùng tốt, có lẽ tôi sẽ suy xét. Với điều kiện là đoàn phim phải đáng tin cậy." Đối với một người chưa từng suy xét chuyện đóng phim như Dương Quỳnh thì đây là một chuyển biến rất lớn.
Tạ Chúng gật đầu: "Có thể nghe người khác khuyên, cô sẽ còn tiến bộ."
Dương Quỳnh trở lại đoàn phim, Thẩm Thu Hoa cũng đã quay xong. Lúc này đang vừa uống canh vừa ngồi chờ cô.
"Chị đến đoàn phim bên cạnh giúp một chút." Dương Quỳnh không biết Liễu Du có nói nguyên nhân mình rời đi cho Thẩm Thu Hoa chưa.
"Em biết, tiểu Du đã nói rồi." Thẩm Thu Hoa vừa uống xong ngụm canh cuối cùng. Nàng buông chén, ngồi thẳng lên: "Xem ra chị giúp không ít."
Dương Quỳnh đi đến thu dọn đồ: "Chúng ta vừa đi vừa nói."
Thẩm Thu Hoa là vai chính nên sẽ có đãi ngộ của vai chính. Vì phim này là chính kịch, không có nhiều đầu tư. Nên đoàn phim không trang bị phòng xe, chỉ có một chiếc xe bình thường. Trên xe, Liễu Du nằm một bên chơi điện thoại. Nàng phát hiện mỗi khi Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa nói chuyện, nàng hoàn toàn mất đi ý nghĩa tồn tại.
Dương Quỳnh vừa lái xe vừa kể về chuyện lúc nãy. Cũng kể Tạ Chúng đã khuyên cô làm sao mở rộng nhân mạch.
"Dương Quỳnh, em biết chị không quen với những chuyện xã giao như vậy. Chị không cần ủy khuất chính mình. Chuyện này có Lư Tự phụ trách." Thẩm Thu Hoa không có lòng tham. Nàng rất thỏa mãn tình trạng hiện tại. Nàng không muốn một đêm nổi lên, trước mắt có thể tiến tổ, có thể nhận đại ngôn là khá tốt rồi. Hiện tại nàng thích diễn xuất. Nàng tôn trọng sân khấu, tôn trọng màn ảnh, tôn trọng người xem nhưng vẫn không có suy nghĩ sẽ xem diễn xuất là sự nghiệp cả đời.
"Ai!" Dương Quỳnh thở dài: "Chị muốn làm chút chuyện cho em không được sao?"
Thẩm Thu Hoa không nói chuyện nhưng ý cười nơi khóe mắt kia đã tiết lộ tâm tình của nàng.
Liễu Du ngồi sau xe xấu hổ ho một tiếng: "Chị Thu Hoa, chị Quỳnh, em cảm thấy mình ngồi trong xe có chút không ổn, cảm thấy mình quá sáng."
"Tiểu Du, em có thấy bóng đèn nào biết nói chưa?" Thẩm Thu Hoa quay đầu hỏi nàng.
Liễu Du vẫy tay: "Đã hiểu." Nàng cúi đầu, tiếp tục chơi điện thoại.
Về khách sạn, Tề Duyệt vừa thấy Liễu Du đến thì hỏi: "Chị Thu Hoa đâu?"
"Về phòng rồi." Liễu Du xoa tay một chút. "Cậu có việc sao?" Quay đầu lại, phát hiện đã không thấy Tề Duyệt. Liễu Du nghe thấy mùi bát quái, nhanh chóng chạy đến phòng Thẩm Thu Hoa.
"Chị Thu Hoa, ảnh chụp lần trước chị tham gia hoạt động đã được đăng lên, có người bắt đầu xào cp của chị và Kiều Ngọc Sơ, hiện tại fans Kiều Ngọc Sơ đang đuổi mắng chị." Giữa trưa Tề Duyệt đã phát hiện tin này. Nàng còn tra địa chỉ ip, sau đó phát hiện rất nhiều bài đăng như vậy, Weibo của Thẩm Thu Hoa cũng bị kéo theo. Hiện tại các trang mạng xã hội đều đang mắng nàng.
Fans Thẩm đang nỗ lực đăng Weibo bảo vệ thần tượng nhưng nhân số của đối phương vượt xa bên ta, căn bản không bị ảnh hưởng. Hơn nữa còn có người đục nước béo cò, lúc này khắp nơi trên mạng đang mắng Thẩm Thu Hoa nhờ Kiều Ngọc Sơ lăng xê.
Thẩm Thu Hoa nghe Tề Duyệt nói xong, nàng lấy điện thoại lướt Weibo xem, quả nhiên đều là ngôn ngữ ô uế, khó nghe: "Chị lại bắt đầu đau lòng fans mình rồi." Nàng lắc đầu. "Tiểu Duyệt, em nói xem có phải chỉ cần là fans thì sẽ muốn cãi nhau vì thần tượng không?"
Tề Duyệt chưa tự hỏi qua chuyện này, không thể đưa ra đáp án.
"Không vì thần tượng cãi nhau sao có thể chứng minh tình yêu với thần tượng?" Tiểu mê muội Liễu Du nói.
"Cho nên em cũng đang cãi nhau?" Dương Quỳnh quay đầu lại hỏi.
Liễu Du vội vàng lắc đầu: "Weibo của em có chứng thực. Em