Khi Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh đang hưởng thụ khoảng thời gian ngọt ngào thì trên mạng bắt đầu nổi lên một trận tinh phong huyết vũ. Tác phẩm mới nhất Sơ Vân của ca sĩ Lương Vân Sơ xuất thân từ cuộc thi tuyển tú đang đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc. Lượt tải xuống hơn trăm triệu, phá nhiều kỷ lục âm nhạc. Bên cạnh đó, có người chỉ ra rằng giai điệu trong ca khúc của Lương Vân Sơ khá giống với ca khúc mười năm trước của Kiều Ngọc Sơ tên Sơn Đoan Phong Cảnh. Fans Lương Vân Sơ vô cùng phẫn nộ với suy đoán này, bắt đầu công kích Kiều Ngọc Sơ.
Vốn trong ca khúc chỉ có chút tương tự, còn có phải sao chép hay không phải đợi dân chuyên nghiệp đến giám định. Nhưng trên mạng đã nổi ra cuộc chiến giữa các fans.
Fans Lương nói Kiều Ngọc Sơ hết thời, muốn vào ăn vạ để chuyển mình. Fans Kiều chỉ trích Lương Vân Sơ sao chép không nhận, còn trả đũa. Cấp bậc cuộc luận chiến khác hẳn với cuộc chiến của Thẩm Thu Hoa và Lăng Tương Quân. Độ trung thành của fans âm nhạc cao hơn fans điện ảnh. Fans Kiều đã theo thần tượng mười mấy năm, có thể còn chưa rời khỏi fandom thì đều là fans có sức chiến đấu. Lương Vân Sơ là người mới, fans chưa từng chiến đấu anh dũng vì thần tượng nên muốn nhân cơ hội này xuất lực bảo vệ thần tượng. Vì lẽ đó trận chiến nổi ra từ Weibo đến WeChat, Tieba sau đó lan dần đến các diễn đàn bát quái về giới giải trí.
Rất nhiều video, website cũng vì vậy mà sôi nổi lên. Chỉ cần là MV của hai người đều sẽ có những từ ngữ mắng nhau. Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi đến trấn nhỏ, Thẩm Thu Hoa đã ném thiết bị điện tử - điện thoại sang một bên. Tuy Dương Quỳnh vẫn mang theo điện thoại nhưng cũng rất ít khi xem. Hiện tại cô thật sự rất bận.
"A! Chị chơi xấu!" Trong phòng ngủ, Thẩm Thu Hoa trồng cây chuối dựa tường. Nàng và Dương Quỳnh đang cùng nhau trồng cây chuối nhưng động tác cứ cong đến cong lui là thế nào?
Hai người lật người lại, Thẩm Thu Hoa nhận khăn lau mồ hôi trên mặt: "Đã nói một phút mà."
Dương Quỳnh nghiêng đầu nói: "Chị cảm thấy đầu mình bị nước vào rồi. Nhoáng cái bên trong đã ầm ầm."
Thẩm Thu Hoa dựa tường, đáp: "Nhất định là vậy. Nước vào."
Dương Quỳnh nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đến: "Không phải em nói muốn học cách chiến đấu sao."
"Hiện tại em không muốn học." Thẩm Thu Hoa cố gắng rút tay về, lại phát hiện bị Dương Quỳnh nắm lấy, làm thế nào cũng không rút về được: "Chị chơi xấu, lần nào cũng không nghiêm túc dạy." Thẩm Thu Hoa hiểu rõ nỗi khổ này. Mỗi lần Dương Quỳnh dạy nàng. Sau đó.......không có sau đó.
"Lần này chị sẽ dạy nghiêm túc. Dạy em một ít thế phòng thân. Lỡ đâu em gặp phải sắc lang......" Dương Quỳnh như đang nghiêm túc giảng giải.
Thẩm Thu Hoa mượn cơ hội rút tay về, xoay người muốn chạy. Dương Quỳnh phản ứng nhanh, nàng vừa xoay người, cô đã bắt người về, trực tiếp áp lên giường.
"Sắc lang còn không phải chị sao? Buông em ra!" Thẩm Thu Hoa giãy giụa.
Dương Quỳnh cười tủm tỉm: "Em bảo sắc lang buông em ra? Này không hợp lý đâu!"
Hai người dây dưa trên giường, Thẩm Thu Hoa dùng rất nhiều sức, vẫn không thoát được, còn khiến bản thân thở dốc.
Dương Quỳnh đè trên người nàng, cảm giác được ngực người dưới thân không ngừng phập phồng, đôi mắt tối lại: "Em đang quyến rũ chị."
"Quyến rũ chị?" Thẩm Thu Hoa cười nghiêng đầu sang một bên: "Chị còn cần phải quyến rũ sao?"
"Đương nhiên không cần." Dương Quỳnh thề lúc nãy cô chỉ muốn đùa với Thẩm Thu Hoa một chút, nhưng nàng lại không phối hợp nên hai người mới như bây giờ, này không phải lỗi của cô.
"A!" Thẩm Thu Hoa hít sâu một cái: "Đã nói không được cắn người mà."
"Em mê người như vậy, chị không nhịn được." Này được gọi là vô sĩ.
Trên xương quai xanh của Thẩm Thu Hoa lưu lại hai dấu răng.
"Thu Hoa, em nói xem khi chúng ta bảy tám chục tuổi, có phải chị vẫn mê muội em như vậy không?" Dương Quỳnh xoay người nằm cạnh Thẩm Thu Hoa.
"Đến lúc đó em già đến tóc bạc da nhăn, có lẽ chị sẽ không muốn nhìn em." Thẩm Thu Hoa rất nghiêm túc nói.
Dương Quỳnh nghiêng đầu nhìn nàng: "Trong mắt chị em vẫn luôn là dáng vẻ bạch y tố nhan lúc đầu."
Thẩm Thu Hoa vừa muốn phản bác, đã bị Dương Quỳnh che miệng.
"Chị biết em muốn nói gì. Thời gian sẽ thay đổi tất cả, đến lúc đó có thể chị đã quên những lời nói hôm nay. Cho nên, chị sẽ không hứa hẹn điều gì, chúng ta hãy giao tất cả cho thời gian. Chị sẽ dùng thời gian cả đời để chứng minh rằng mình không nói dối." Đôi mắt Dương Quỳnh cong như trăng khuyết, cô cảm thấy bản thân nhất định sẽ bạc đầu giai lão với Thẩm Thu Hoa.
"Được, hãy để cho thời gian." Thẩm Thu Hoa kéo tay Dương Quỳnh xuống, đứng lên hôn vào môi cô một cái.
Dương Quỳnh vừa muốn phản kích, bị Thẩm Thu Hoa ngăn lại: "Em muốn viết chữ, chị giúp em nghiên mực được không?"
Dương Quỳnh cười khổ, đây có nghĩa là cô không được xằng bậy. Cô đứng lên lấy văn phòng tứ bảo trong hành lý, là bộ lần trước Kiều Ngọc Sơ đưa. Là siêu sao, thứ Kiều Ngọc Sơ nhìn trúng đều không phải thứ thường. Dù Thẩm Thu Hoa kiếp trước nhìn thấy vô số đồ tốt cũng cảm thấy văn phòng tứ bảo này không tệ.
Dương Quỳnh trải giấy, nghiên mực, rất tự nhiên lui sang một bên. Có vài lúc không thể hồ nháo. Chẳng hạn như khi Thẩm Thu Hoa viết chữ.
Thẩm Thu Hoa đề bút chấm mực, hơi trầm tư, bắt đầu viết.
"Hà xứ vọng thần châu?
Mãn nhãn phong quang bắc cố lâu.
Thiên cổ hưng vong đa thiểu sự?
Du du!
Bất tận trường giang cổn cổn lưu.
Niên thiếu vạn đâu mâu,
Tọa đoạn đông nam chiến vị hưu.
Thiên hạ anh hùng thùy địch thủ?
Tào, Lưu!
Sinh tử đương như Tôn Trọng Mưu"
(Nào đâu cõi thần châu
Xa thẳm nơi kia bắc địa cầu
Hưng vong muôn kiếp bao thay đổi
Đằng đẵng!
Khác chi sông nọ chảy trôi mau.
Lúc trẻ vạn binh mã
Hừng cứ đông nam đánh bấy lâu
Thiên hạ anh hùng ai đánh mặt?
Lưu? Tào?
Sinh con nên như Tôn Trọng Mưu?
Nam Hương Tử - Đăng Kinh Khẩu bắc cố đình hữu hoài)
Đây là một đoạn trong bài Nam Hương Tử mà Thẩm lão gia tử rất thích. Khi Thẩm Thu Hoa ba bốn tuổi đã biết đọc. Thư pháp của nàng, thơ từ nàng thích đều chịu ảnh hưởng rất lớn từ Thẩm lão gia tử. Cho nên nàng tự đại tiêu sái, rất ít có sự mềm mại uyển chuyển của nữ nhi.
"Thật ra dựa vào một bức tự này, em không làm minh tinh, vẫn có thể sống rất tốt." Dương Quỳnh nói. Cô không hiểu về thư pháp, đi theo Thẩm Thu Hoa lâu dần cũng chỉ có thể tính là nhập môn.
"Bán tự nghe rất keo kiệt. Khi bị nhiễm hơi tiền, nét đẹp của chữ cũng bị hủy hoại." Thẩm Thu Hoa nhìn bức tự cảm thấy vừa lòng, đề tên và thời gian bên cạnh, lấy con dấu của mình đóng dấu.
Dương Quỳnh cẩn thận cầm lấy bức tự, đặt trên mặt đất chờ mực khô: "Đây là quà sao?"
"Sắp đến sinh nhật Lôi Nguyệt. Em cũng không có quà gì nên viết bức tự tặng chị ấy." Thẩm Thu Hoa lấy thêm vài tờ giấy. Có lẽ cảm thấy rất lâu rồi không luyện chữ nên nàng không dám vừa viết đã đưa Lôi Nguyệt.
Dương Quỳnh chậm rãi đặt từng bức đầy mặt đất. Thẩm Thu Hoa nhìn hành động của cô, đột nhiên hỏi: "Chị làm gì vậy?"
"Chị đang chờ mực khô." Dương Quỳnh hiển nhiên đáp.
"Ném đi là được rồi."
Dương Quỳnh mở to mắt nhìn: "Nương nương, sao chị có thể lãng phí như vậy? Em có biết một bức tự của em hiện tại có giá bao nhiêu không? Hơn trăm vạn đó!"
"Đó không phải là giá thật. Tự của em không phải giá đó. Đó là giá của diễn viên Thẩm Thu Hoa." Thẩm Thu Hoa không thèm để tâm nói. Nàng biết sau khi mình nổi danh, bản thân như nước lên thuyền lên. Bức tự của nàng vốn bán với giá hai mươi vạn, đây là giá trị của bức tự. Nhưng hiện tại, chỉ cần là bức tự đề tên nàng lại có thể bán tận một trăm vạn. Giá cao như vậy cũng không còn ý nghĩa.
"Vậy cũng không thể ném! Lỡ đâu người khác nhặt rồi bán lấy tiền thì sao?" Dương Quỳnh đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Cô có rất nhiều cách để tiêu hủy đi vật không dùng đến.
"Chị nói đúng. Vậy chị xử lý đi, tóm lại tiêu hủy là được." Lời Dương Quỳnh cảnh tỉnh Thẩm Thu Hoa. Nàng không muốn bán tác phẩm của mình, không phải có thù với tiền, mà vì không muốn tác phẩm bán cho những phú thương không hiểu về thư pháp, chỉ muốn thông qua đó tiếp cận nàng.
Dương Quỳnh dứt khoát đốt hết. Nhìn ngọn lửa lan khắp giấy Tuyên Thành, Dương Quỳnh che ngực lại: "Ôi! Đều là tiền!" Này còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn đốt tiền. Đốt một trăm vạn phải mất chút thời gian, nhưng đốt vài bức tự chỉ là chuyện trong nháy mắt.
"Thu Hoa, đốt tiền xong cả rồi." Lời này của cô chọc Thẩm Thu Hoa cười.
"Dương Quỳnh, chị biết thế nào là buông không?" Nàng hỏi.
Cái này sao có thể không biết? Dương Quỳnh nói: "Còn không phải là buông bỏ chấp niệm trong lòng để bản thân có thể thấy được thế giới sau khi buông bỏ sao?"
Thẩm Thu Hoa gật đầu: "Chị biết người nào mới hiểu được từ buông không?"
Dương Quỳnh nghĩ: "Những người từng trải."
"Còn chị?" Thẩm Thu Hoa dừng bút. Chữ trên bức tự nàng tặng Lôi Nguyệt rất đơn giản, rất thường thấy: "Thượng thiện nhược thủy."
Dương Quỳnh vừa sắp xếp vừa trả lời: "Chị khẳng định không được. Chị căn bản không buông em được."
"Chị có thể buông tình thân của mình không?" Thẩm Thu Hoa dùng khăn lau tay mình. Đây là thói quen của nàng, viết chữ xong sẽ lau tay, dù tay vẫn sạch sẽ.
Dương Quỳnh trầm mặc sắp xếp đồ, lúc sau gật đầu: "Có thể."
Thẩm Thu Hoa dựa bàn nói: "Chị biết vì sao không? Vì sao chị có thể buông bỏ tình thân lại không thể buông bỏ em?"
Dương Quỳnh ngẩng đầu, ánh mắt kiên định dần mờ mịt: "Chị không biết."
"Vì chị không có được tình thân. Mà em, là người của chị." Giọng Thẩm Thu Hoa nhẹ nhàng lại có tác dụng trấn tĩnh mạnh mẽ.
Dương Quỳnh ngẫm nghĩ một chút, gật đầu: "Cái này chị hiểu."
"Thế nào gọi là buông? Không thể buông được những thứ mình có. Có thể buông được những thứ mình không có? Chị có được em, chị không buông được. Chị có thể buông tình thân vì chị không có được." Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh, tiếp tục nói: "Cho nên, thật ra chị vốn không thể buông."
"Em nói cái gì cũng đúng. Thứ chị có không nhiều lắm, vì sao còn phải buông? Thu Hoa, em nói chị chấp niệm cũng được, nhìn không thấu cũng chẳng sao. Chị trả giá nhiều như vậy, huấn luyện vất vả, đổ mồ hôi, xương máu để học được cách bảo hộ thứ của mình. Cho nên dù thế nào chị cũng sẽ không buông bỏ em." Ánh mắt Dương Quỳnh lại bùng lên sự kiên định.
Thẩm Thu Hoa kéo tay cô: "Em nói nhiều như vậy là muốn nói với chị, trên thế giới này có rất nhiều thứ đáng giá để ta theo đuổi. Nhưng nếu vẫn luôn theo đuổi thì khi nào là đích? Chúng ta cố gắng để ưu tú, cố gắng để nhận được sự tán thành từ người khác, đây không phải là chấp niệm. Tình cảm của chúng ta cũng không phải chấp niệm. Đã là người thì sẽ theo đuổi những điều tốt đẹp. Chúng ta muốn buông thì nên buông bỏ sự theo đuổi điên cuồng về tiền tài và quyền lợi. Chị cảm thấy đốt những bức tự kia chính là đốt mấy trăm vạn. Nhưng với em mà nói chúng chẳng qua chỉ là vài bức tự thôi."
Dương Quỳnh thật sự cảm thấy hơi mệt khi Thẩm Thu Hoa ở tuổi này đã bắt đầu tự hỏi nhiều như vậy : "Chị hiểu ý em. Chị sẽ quý trọng những thứ mình có được."
Cuộc chiến Song