"Đã xảy ra chuyện gì?" Ngô Đồng bắt lấy một bảo an hỏi.
Bảo an nhận ra Ngô Đồng, nói: "Khách sạn đã xảy ra chuyện! Có một bệnh nhân tâm thần trà trộn vào, lên lầu bắt cóc một nữ diễn viên, hiện tại cảnh sát đang nghĩ biện pháp để tên đó thả nữ diễn viên ra."
Ngô Đồng nghe thấy cau mày. Hôm nay thời tiết nắng ấm, đoàn phim bình thường đã làm việc. Hầu như tất cả diễn viên đều đến phim trường, chỉ có Thẩm Thu Hoa ở lại khách sạn, không lẽ là nàng?
Suy nghĩ này khiến Ngô Đồng toát mồ hôi lạnh. Hắn lập tức buông ấm giữ nhiệt xuống. Chưa đi được vài bước đã bị cảnh sát ngăn lại. Ngô Đồng khuyên can mãi vẫn không được. Hắn không còn cách nào, đành hỏi thăm tình huống bên trên. Người phụ trách ngăn hắn rất cảnh giác, cũng không chịu nói lời nào.
Ngô Đồng cho thấy mình là bạn của Thẩm Thu Hoa, dò hỏi có phải Thẩm Thu Hoa bị bắt cóc không.
Cảnh sát nghĩ rồi gật đầu. Nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Ngô Đồng, cảnh sát an ủi hắn: "Vị đồng chí này, xin anh yên tâm, cảnh sát chúng tôi đang nói chuyện với tên bắt cóc, sẽ cứu con tin ra."
Ngô Đồng làm sao có thể yên tâm? Hắn thấy không thể lên được, đành ra ngoài khách sạn gọi cho Dương Quỳnh. Người nghe máy là Tề Duyệt. Ngô Đồng nói sơ tình huống cho nàng nghe.
Tề Duyệt vừa nghe Thẩm Thu Hoa bị bắt cóc, sợ đến suýt rơi điện thoại. Nàng ngẩng đầu nhìn Dương Quỳnh đang đánh diễn, ánh kiếm lóe lên đột nhiên có cảm giác bi tráng.
Nàng không lập tức báo cho Dương Quỳnh mà đến cạnh Kiều Phong, nói về chuyện bắt cóc ở khách sạn. Kiều Phong mở to mắt nhìn, lập tức cho người xác nhận.
Nhân viên công tác rất nhanh trở lại xác nhận đây là sự thật. Lúc này, Dương Quỳnh vừa quay xong. Kiều Phong ý bảo Tề Duyệt chậm rãi nói cho Dương Quỳnh nghe.
Tề Duyệt nói chậm, Dương Quỳnh lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Khác với phản ứng của người bình thường, cô không hoài nghi tính chân thật mà lập tức lái xe dẫn theo Tề Duyệt và Kiều Phong về khách sạn.
Kiều Phong cuối cùng được trải nghiệm kỹ thuật lái xe của Dương Quỳnh. Dọc đường, Dương Quỳnh không nói lời nào, liên tục tăng tốc lao đi khiến xe cảnh sát đuổi theo phía sau.
Cấp tốc đến khách sạn, Kiều Phong vẫn còn sợ hãi, thề rằng sẽ không bao giờ ngồi xe Dương Quỳnh lái. Sắc mặt Tề Duyệt trắng bệch, vừa xuống xe đã nôn. Dương Quỳnh dừng xe xong, chạy vào khách sạn.
Cảnh sát ngăn cô lại, cô nói mình muốn lên lầu xem. Cảnh sát lại không cho, nói mãi vẫn không có tác dụng. Dương Quỳnh nhíu mày, quay đầu nhìn thấy Kiều Phong và Tề Duyệt.
Cô không nói gì, kéo Tề Duyệt lên xe. Ngô Đồng cũng đi theo. Ba người lên xe, Dương Quỳnh bảo Tề Duyệt hack vào hệ thống camera của khách sạn.
Tề Duyệt bấm vài cái trên máy, sau đó đưa Dương Quỳnh xem. Camera của khách sạn quay rõ toàn bộ quá trình.
Một nam nhân không có gì bất thường xuất hiện ở hành lang. Hắn đến từng phòng gõ cửa vài cái vẫn không ai mở cửa. Vì khoảng thời gian này mọi người đều đến phim trường đóng phim. Khi hắn gõ cửa phòng Thẩm Thu Hoa. Liễu Du ra mở cửa, nàng ra khỏi phòng nhìn xung quanh như rất thắc mắc vì sao nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi nàng chuẩn bị về phòng, nam nhân vừa gõ cửa xuất hiện, hơn nữa trực tiếp nhào về phía Liễu Du. Sau đó hắn lấy ra một cây dao trái cây sắc bén đặt lên cổ nàng buộc nàng vào phòng. Sau đó thì không thấy nữa.
Ngô Đồng nhíu mày: "Lúc trước tôi hỏi cảnh sát có phải Thu Hoa bị bắt cóc không, cảnh sát gật đầu. Hiện tại xem ra, trong tay kẻ bắt cóc có hai con tin."
"Mặc kệ thứ khác, tôi phải đi cứu Thu Hoa." Lúc này Dương Quỳnh vẫn còn mặc trang phục diễn. Cô trực tiếp cởi trang phục diễn trên xe, bên trong là áo thun tay ngắn và quần short. Cô lấy tóc giả xuống, chỉnh lại tóc mình, xuống xe.
"Dương Quỳnh, cô tính cứu Thu Hoa thế nào?" Ngô Đồng không yên tâm hỏi.
"Cứ vào trước đã. Tôi phải nhìn thấy Thu Hoa mới biết được." Dương Quỳnh bảo hai người ở trong xe chờ mình. Cô xuống xe vào khách sạn. Cảnh sát giữ cửa vẫn khó chơi, Dương Quỳnh không vô nghĩa, lắc mình vào thang lầu một. Nơi này không ai giữ, Dương Quỳnh lập tức lên lầu. Ra khỏi cầu thang lại có người canh. Cảnh sát thấy một người lạ xuất hiện, lập tức đến tra hỏi, hơn nữa ngăn cản cô đến phòng đang xảy ra chuyện.
Dương Quỳnh lập lại thân phận của mình cho cảnh sát, vì tính an toàn, cảnh sát vẫn không cho cô đến gần.
Dương Quỳnh vô cùng nóng nảy. Cô biết cảnh sát phá án có cách của mình, cô hiểu, nhưng lúc này cô lại không muốn hiểu. Cô thừa lúc cảnh sát không chú ý, xoay người lướt qua. Sau đó nhanh chóng chạy vào. Phòng của các cô nằm giữa hành lang, khoảng cách này không đủ cho Dương Quỳnh chạy. Trong nháy mắt, cô đã đến ngoài phòng. Cửa phòng đóng lại, vài cảnh sát canh giữ bên ngoài. Nhìn thấy Dương Quỳnh đột nhiên chạy đến, cảnh sát không rõ chuyện gì, vốn đang canh giữ cửa phòng, tất cả đều nhắm vào Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh lập tức dừng lại giơ tay. Cảnh sát phía sau cô chạy đến.
"Có chuyện gì đây?" Đội trưởng không vui hỏi.
"Báo cáo đội trưởng, cô ấy nói cô ấy ở phòng này. Con tin bên trong là bạn cô ấy. Cô ấy muốn tìm hiểu tình huống bên trong." Cảnh sát lo lắng nói.
Đội trưởng là một nam trung niên 40 tuổi. Trên mặt có dấu vết của năm tháng, giờ phút này cau mày, vô cùng uy nghiêm.
Đội trưởng lật tài liệu trên