Đội trưởng thấy Dương Quỳnh là hạt giống tốt nhưng đáng tiếc không làm cảnh sát. Đội trưởng cho rằng cô chỉ muốn làm minh tinh. Dò hỏi: "Hiện tại cô là đại minh tinh, đương nhiên chướng mắt đám cảnh sát chúng tôi. Hy vọng cô có thể ra nhiều tác phẩm tốt." Nói rồi dẫn người rời đi.
Dương Quỳnh không giải thích hiểu lầm với đội trưởng. Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, hiểu lầm hay không thì có sao?
Khi cô về phòng, vết thương trên cổ Thẩm Thu Hoa đã được băng lại.
"Còn đau không em?" Dương Quỳnh cẩn thận nhìn.
Thẩm Thu Hoa kéo tay cô để cô ngồi cạnh mình: "Vết thương nhỏ thôi mà. Chị đừng lo lắng."
"Khụ....." Ngô Đồng ngồi cạnh xấu hổ ho một tiếng. Bản thân hắn như bóng đèn công suất lớn.
Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn hắn: "Cảm ơn sư huynh đã báo tin."
"A! Hiện tại anh cũng chỉ là người báo tin. Công lao đều thuộc về Dương Quỳnh." Ngô Đồng híp mắt nhìn Dương Quỳnh: "Spotlight kỳ này đều bị cô đoạt. Cảnh sát còn không có năng lực như cô."
Dương Quỳnh gãi đầu: "Tôi không yên tâm về họ."
"Cô rất có năng lực lại còn suốt ngày không yên tâm cái này, không yên tâm cái kia." Ngô Đồng nhìn thấy bên này không còn chuyện của mình, hắn dặn dò Thẩm Thu Hoa nhớ uống thuốc đúng giờ, sau đó để lại bình giữ ấm rồi rời đi.
"Em uống thuốc gì vậy?" Dương Quỳnh lo lắng, không phải nàng đã hết cảm nắng rồi sao?
"Sư huynh nói em bị dọa sợ nên kê một ít thuốc an thần cho em." Cổ của Thẩm Thu Hoa còn hơi đau, vì không để Dương Quỳnh lo lắng nên nàng im lặng chịu đựng.
Dương Quỳnh làm sao không biết nàng đau. Đáng tiếc cô cũng không có cách nào. Đau đớn này cũng không có cách giảm đi, chỉ có thể nhìn nàng cố gắng nhịn đau.
"Tiểu Du sao rồi chị?" Thẩm Thu Hoa nhớ đến vết thương của Liễu Du rất sâu.
"Đã được đưa đến bệnh viện, Tề Duyệt đi theo em ấy. Em ấy không sao nhưng miệng vết thương khá sâu, cần xử lý một chút." Dương Quỳnh thấy bình giữ ấm trên bàn. Mở ra, nhìn đồ bổ bên trong, đổ ra cho nàng uống.
Thẩm Thu Hoa vừa rồi thật sự bị dọa sợ, nàng đã luôn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Lúc này không có người ngoài, nàng uống thuốc bổ xong, rất nhanh đã mệt mỏi, buồn ngủ.
"Em ngủ đi. Chị ở bên em."
Thẩm Thu Hoa xoa hai mắt mình, kéo tay Dương Quỳnh, ngã vào giường ngủ mất.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thu Hoa, Dương Quỳnh đau lòng không thôi.
Nửa giờ sau, có người đến gõ cửa. Dương Quỳnh đang canh bên cạnh giường thấy thế cảnh giác. Cô đứng sau cửa, khẽ mở một chút nhìn xem.
Bên ngoài là hai nhân viên cảnh sát mặc cảnh phục. Nhìn thấy Dương Quỳnh đều nghiêm cúi chào.
"Các anh là......."
"Chào cô, chúng tôi đến đây để lấy lời khai." Cảnh sát đi đầu là một người thấp béo, tuổi khoảng 25-26. Gương mặt tươi cười, nhìn ở góc nào cũng thấy như hắn đang cười với mình.
Dương Quỳnh quay đầu nhìn Thẩm Thu Hoa đang ngủ, mở cửa ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại. "Đồng chí cảnh sát, Thẩm Thu Hoa bị dọa sợ, hiện tại em ấy vừa mới ngủ, hai vị xem xem có thể muộn chút lại lấy lời khai hay không?"
Hai cảnh sát đều còn rất trẻ, trước mặt là minh tinh nên rất dễ nói chuyện. Đồng ý muộn chút sẽ lại.
Dương Quỳnh thở phào. Cô về lại phòng, cảm thấy đầu mình cũng hơi đau. Hôm nay đóng phim cũng đủ mệt, còn gặp chuyện dọa người như vậy. Cô cũng là người bị kinh sợ. Kẻ bắt cóc không đáng sợ nhưng Thẩm Thu Hoa bị bắt cóc mới đáng sợ.
Cô về nhà vệ sinh tắm một phen. Lên giường, ôm Thẩm Thu Hoa ngủ.
Thẩm Thu Hoa nằm mơ. Nàng mơ thấy mình về lại cổ đại. Mơ thấy Hoàng Thượng chất vấn nàng vì sao giả chết giấu danh? Nàng không có gì để nói.
Vì sao ư? Vì sao khi Dương Quỳnh bị nước bao phủ, nàng lại lựa chọn từ bỏ tất cả mà theo Dương Quỳnh cộng phó hoàng tuyền?
Năm này đến năm khác ở trong thâm cung tranh đấu, nàng thắng nhưng nàng từ lâu đã chán ghét nó. Tài trí, mưu lược của trưởng nữ Thẩm gia không nên dùng trong việc tranh sủng. Nàng muốn kiêm tế thiên hạ nhưng chỉ có thể giấu mình trong thâm cung, không được trổ tài. Nàng có lẽ từng có cảm giác với Hoàng Thượng. Thiếu nữ nào mà chẳng có ảo tưởng về phu quân của mình? Nhưng rồi nàng sớm thấy rõ đế vương vô tình, hay là nói, chân tình của đế vương đều chỉ dành cho Hoàng Hậu. Mà nàng chỉ có thể là bia ngắm do Hoàng Thượng tạo nên để thay Hoàng Hậu chắn đi những công kích ngấm ngầm hay công khai. Vậy cũng không sao, sau khi nàng biết rõ nguyên nhân thật sự mình được sủng ái thì tâm ý nguội lạnh. Nếu đế vương đã vô tình, nàng hà tất phải trả giá bằng sự thật tâm của mình? Chân tình của Thẩm Thu Hoa nàng không phải ai cũng có được.
Mệt mỏi, chán ghét, nàng từ bỏ giãy giụa. Nàng cho rằng vào lãnh cung cũng tốt. Gia tộc không cần nàng tranh sủng, chỉ cần nàng bảo vệ tốt bản thân. Lãnh cung không phải là một nơi tự bảo vệ mình tốt sao? Đáng tiếc có vài người muốn dây dưa sống chết với nàng. Lần phục sủng này, bên cạnh nàng có thêm Dương Quỳnh. Một cung nữ không biết điều gì, lại có gan tày trời, còn dám đùa giỡn nàng!
Nàng từng phạt, từng vắng vẻ, vốn giữa các nàng chỉ có như vậy. Nhưng lần thích khách kia, Dương Quỳnh liều mình cứu nàng, bảo vệ nàng chu đáo. Một cung nữ tay chân vụng về thế kia lại dùng cả thân mình không màng mạng sống bảo vệ nàng an toàn.
Thâm cung tịch mịch, bên cạnh nàng cần một người làm ấm giường. Dương Quỳnh vừa lúc thích hợp là người đó. Không hơn.
Nhưng lời này có thể gạt được ai đây?
Dương Quỳnh đã thật sự đi vào lòng nàng. Nàng là trưởng nữ Thẩm gia, vọng tộc của Giang Nam, địa vị tôn quý, tài mạo song tuyệt. Mà Dương Quỳnh bất quá chỉ là một nha đầu không rõ lai lịch, sao có thể xứng đôi với nàng?
Sao có thể xứng đôi? Sao có thể không xứng đôi? Trượng phu của nàng là người tôn quý nhất dưới bầu trời này, là người xứng đôi nhất với nàng