Nghe Thẩm Thu Hoa đáp, Dương Quỳnh cong môi, sau đó hỏi: "Em làm gì?"
"Khi em về nhà nghe hàng xóm nói có tiệm vàng bị cướp. Nghe nói tên cướp có bốn người. Em đoán có lẽ là bốn người chúng ta gặp nên báo cảnh sát. Những người này không thể để họ ở bên ngoài làm ác, vừa lúc có chị ở đó, thuận tiện bắt cho bớt việc." Trong lòng Thẩm Thu Hoa mang theo tâm hành hiệp trượng nghĩa. Chỉ là nhiều lúc nàng chỉ có thể dùng trí để thắng.
Dương Quỳnh cười tủm tỉm: "Thu Hoa, em thật sự là người của chị. Luôn hướng về chị mà." Giọng nói không có chút ý tốt nào.
Thẩm Thu Hoa chọc cánh tay cô: "Thế nào? Em tin chị không phải là chuyện tốt sao?"
"Là chuyện tốt. Nhưng chị đánh nhau phải làm ghi chép đó, hiện tại mệt quá." Nói rồi cô vô lại áp Thẩm Thu Hoa lên giường. "Cho chị hôn cái nha, xem như khen thưởng."
Đáy mắt Thẩm Thu Hoa đầy tình ý: "Em là người của chị. Cho chị hôn sao có thể là khen thưởng được?"
Sao? Dương Quỳnh mở to mắt. Lời của Thu Hoa nghĩa là..... cô sẽ nhận được phần thưởng lớn hơn sao?
"Chị đừng chờ mong quá. Hiện tại không được. Chúng ta không có thời gian. Chờ lần sau có thời gian nghỉ phép, chúng ta chọn đảo nhỏ nào đó ở đó vài ngày." Thẩm Thu Hoa nhìn thấy Dương Quỳnh gầy đi chỉ còn cơ bắp, trong lòng không khỏi đau lòng. Người của mình đương nhiên mình phải sủng. Nàng không thể cho Dương Quỳnh nhiều thứ, chỉ có thể hứa với cô những năm tháng tốt đẹp.
"Thật sao?" Dương Quỳnh cười híp mắt: "Em nói đó nha, đến lúc đó đừng quên, cũng không được đổi ý!"
"Dù em có quên, chị cũng sẽ không quên." Thẩm Thu Hoa vòng tay qua cổ Dương Quỳnh, kéo đầu cô xuống thấp, chủ động hôn lên môi cô.
Triền miên một phen, hai người hơi thở dốc. Lúc này điện thoại của Dương Quỳnh rung lên. Cô thoáng bực bội nhìn điện thoại, là WeChat của Lư Tự. Đây là tin nhắn cần phải xem.
Lư Tự báo hành trình sắp đến của Thẩm Thu Hoa. Phim truyền hình vẫn chưa cần phải tiến tổ nhưng quảng cáo và show đã được lên lịch. Dương Quỳnh nhìn lịch trình của Thẩm Thu Hoa: "Chúng ta sắp bận rồi."
"Đây là chuyện bắt buộc. Khoảng thời gian trước quá nhẹ nhàng, trong lòng của em cũng không dễ chịu. Cho nên bận không phải việc xấu, vất vả chút nhưng có thu hoạch." Đây là lần đầu tiên Thẩm Thu Hoa nói về tâm trạng của mình sau khi bị phong sát.
Gia thế, tướng mạo, tài học đã quyết định Thẩm Thu Hoa là người cực kỳ kiêu ngạo. Dù bên ngoài nàng biểu hiện bình thản thế nào, trong xương cốt luôn là dáng vẻ kiêu ngạo. Từ khi nàng bước vào giới giải trí, trừ lúc ban đầu gặp nhiều chuyện không quen, hầu như đều thuận buồm xuôi gió. Không nghĩ đến sau một thời gian lại gặp phải sự suy sụp lớn như vậy. Nàng hiểu rõ, sau khi bị phong sát, những nỗ lực trước đó xem như đổ sông đổ bể, bản thân phải làm lại từ đầu. Nàng không phải không đau lòng. Nàng là cao thủ mưu lược, hiểu cách xem xét thời thế. Tiền đồ của mình lúc trước rất tốt chỉ cần tiến thêm bước nữa có thể xem như nữ minh tinh có lưu lượng của quốc nội. Đáng tiếc bị phong sát, nó gần như phá hủy mọi thứ. Nàng hiểu dù đau lòng, tiếc nuối cũng không thể vãn hồi. Hơn nữa nàng chưa bao giờ hối hận việc mình đã làm. Dù sớm hay muộn, mình cũng không nể mặt người ta, vậy sao không làm sớm chút? Miễn ủy khuất bản thân.
"Thu Hoa, tất cả đều đã qua." Dương Quỳnh an ủi nàng.
"Đúng vậy, tất cả đều đã qua. Nhưng em không muốn trải qua chuyện này lần thứ hai đâu." Thẩm Thu Hoa tựa đầu lên cánh tay Dương Quỳnh: "Sắp đến em sẽ cần đả thông nhân mạch, chị không được ghen đó."
Dương Quỳnh suýt sặc. Cái gì vậy? Cô không hiểu chuyện vậy sao?
Nhưng sự thật chứng minh, Thẩm Thu Hoa dự phòng là hoàn toàn chính xác. Lúc sau, quảng cáo, show, Thẩm Thu Hoa trường tụ thiện vũ, tuy nàng không nhiệt tình nhưng vẫn khiến các thương hiệu, các nhà làm phim, diễn viên khác khen nàng không dứt.
Dương Quỳnh tự nhận bản thân rất hiểu Thẩm Thu Hoa, cũng hiểu rõ năng lực xã giao của nàng. Dù sao kiếp trước, Khang phi cũng là người có địa vị ngang với Hoàng Hậu. Nhưng khi nhìn thấy nàng dùng tâm tư lung lạc nhân tâm, Dương Quỳnh vẫn cảm thấy mình chưa hiểu rõ về nàng. Thì ra nàng có thể đùa giỡn nhân tâm như vậy!
Nửa tháng sau, nhân khí của Thẩm Thu Hoa tăng cao. Các fans nhìn thấy ảnh tạp chí đều cảm thấy đẹp vô cùng. Vì thế ngoài fans trung thành, Thẩm Thu Hoa còn có một lượng lớn fans nhan sắc đông đảo.
Fans nhan sắc không ngừng đăng những bức ảnh của Thẩm Thu Hoa lên Weibo, lên các diễn đàn và nhóm bạn bè. Mỗi ngày tích cực như uống nước tăng lực. Chuyện này khiến fan nhà khác bất mãn, vì thế bắt đầu có người đăng bài bôi đen Thẩm Thu Hoa. Cũng có người qua đường muốn giữ gìn hòa bình giữa các fans mà đào sâu vào bài viết đó. Nhưng giả vẫn là giả, sau khi bị người qua đường khai quật, tất cả những bài viết bôi đen đều được chứng thực là giả. Cuối cùng từ bất lợi biến thành có lợi cho Thẩm Thu Hoa.
"Gần đây em chụp ảnh ngày càng đẹp nha!" Dương Quỳnh lướt Weibo, nhìn thấy ảnh chụp cô cũng rung động.
"Ý chị là bình thường em khó coi?" Thẩm Thu Hoa nguy hiểm hỏi.
Dương Quỳnh cười làm lành: "Nào có? Em bị nói là không ăn ảnh nhưng mà thật ra là do đám nhiếp ảnh gia đó không tìm thấy toàn bộ vẻ đẹp của em thôi."
Tề Duyệt lái xe cười run rẩy: "Nhà chị Quỳnh đúng là có nóc mà!"
"Em đừng run! Lo lái xe đi!"