Lư Tự nghe điện thoại lập tức hiểu được ý của Thẩm Thu Hoa. Hắn cười nói: "Anh sẽ cố gắng thử xem."
"Cảm ơn anh, Tự ca."
Dương Quỳnh bên cạnh nhíu mày. Giọng này sao giống như đang quảng cáo sản phẩm với Lư Tự vậy?
Lư Tự nghe thấy Thẩm Thu Hoa ngọt ngào cảm ơn sợ đến suýt rơi điện thoại. Chuyện gì vậy? Sao Thu Hoa lại dùng giọng này nói với mình.
Nhận được công tác mới, Thẩm Thu Hoa tiếp tục lên tinh thần làm việc.
Một cảnh nhưng quay cả một ngày vẫn chưa xong, khi xong việc, Thẩm Thu Hoa ngồi trong xe bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Dương Quỳnh từ kính hậu nhìn thấy, tắt nhạc trong xe. Tề Duyệt và Liễu Du thấy thế cũng nhỏ giọng nói chuyện.
Đường về khách sạn không quá xa nhưng Dương Quỳnh bỗng cảm thấy bất ổn: "Chúng ta đang bị theo đuôi."
"Cái gì?" Tề Duyệt và Liễu Du hỏi xong thì hối hận, sao lại hỏi câu vô nghĩa như vậy.
"Đối phương có ý gì?" Dương Quỳnh không vội tăng tốc, ngược lại còn giảm tốc chuẩn bị cho xe đối phương chạy qua. Không ngờ xe đối phương không chỉ một chiếc. Một chiếc bám theo sau các nàng, một chiếc khác thì chạy lên trước xe các nàng. Tình huống trước mắt là hai chiếc xe kẹp xe của các nàng lại.
"Hình như họ muốn ép mình dừng xe." Liễu Du nói.
Dương Quỳnh cũng nhìn ra. Cô cau mày hỏi: "Gần đây ai trong hai đứa đắc tội với người khác?"
Tề Duyệt nghe vậy bật thốt: "Chị Quỳnh, người duy nhất có thể đắc tội ở đây chính là chị đó."
"Nói bậy, gần đây chị ngoan lắm nha." Dương Quỳnh nhìn bên cạnh không có xe, nhanh chóng đổi làn chạy. Đối phương vẫn theo sau không bỏ.
"Mọi người ngồi chắc vào." Dương Quỳnh đạp ga khiến Thẩm Thu Hoa bị dọa mở mắt.
"Dương Quỳnh, chị chú ý an toàn." Thẩm Thu Hoa nắm lấy vật bên cạnh.
"Chị biết nặng nhẹ." Kỹ thuật lái xe của Dương Quỳnh đương nhiên không kém. Cô lái xe chạy đến đường lớn. May mắn hiện tại đã qua giờ cao điểm chiều, ở đây lại vắng vẻ nên xe không nhiều. Vì thế ba chiếc xe bắt đầu truy đuổi trên đường lớn. Rất nhiều lần hiểm nguy trùng trùng đều nhờ vào kỹ thuật lái xe cao siêu của Dương Quỳnh mà tránh được. Cuối cùng cũng an toàn về khách sạn. Dương Quỳnh dừng xe ngoạn mục, sắc mặt Thẩm Thu Hoa hết sức khó coi, nàng bị hoảng dẫn đến say xe. Dương Quỳnh che chở cho mọi người xuống xe, bảo các nàng lập tức vào khách sạn. Cô quay đầu nhìn thấy vài thiếu nữ cũng xuống xe liên tục tò mò nhìn qua. Khi nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, lập tức hưng phấn, ồn ào nói.
"Thẩm Thu Hoa, em là fans của chị! Chị ký tên cho em có được không?"
"Thẩm Thu Hoa, em yêu chị!"
"Thẩm Thu Hoa, có thể chụp chung một tấm không?"
Dương Quỳnh vốn đang tức giận nhưng nghe thấy thì cạn lời. Đây là fans sao? Chuyện gì vậy? Fans mà còn điên cuồng bám đuôi? Cô còn tưởng gặp phải kẻ thù.
Ba người đứng ở cửa khách sạn nghe thấy cũng ngẩn người. Một lát sau, Tề Duyệt khó khăn hỏi: "Fans tư sinh*?"
*Fans tư sinh: là những người chuyên bám theo thần tượng, quấy rầy đến cuộc sống của thần tượng như bám theo xe, gõ cửa phòng khách sạn, gọi điện quấy rầy,.....
"Em nói sao?" Thẩm Thu Hoa hỏi.
"Đây là fans chuyên đuổi theo xe thần tượng. Chị Thu Hoa, chị biết đó fans này điên lắm." Tề Duyệt là fans của Lạc Họa, nàng chỉ nghe nói quần thể fans tư sinh nhưng chưa từng gặp qua. Hôm nay gặp được, quả thật rất điên cuồng.
Lúc này Dương Quỳnh đã đi đến trước mặt các thiếu nữ, hỏi: "Các em là fans của Thẩm Thu Hoa?"
"Đúng vậy!" Nhóm thiếu nữ rất hưng phấn, mặt ai cũng đỏ bừng.
"Vậy vì sao muốn đuổi theo xe bọn chị?"
"Bọn em muốn nhìn Thẩm Thu Hoa! Nên muốn làm cho xe của mọi người dừng lại như vậy bọn em mới có thể nhìn thấy thần tượng!" Nhóm thiếu nữ không ý thức được sai lầm của mình.
Dương Quỳnh nhìn những gương mặt ngây thơ đang cười, thật sự muốn đánh một phát. Các nàng thoạt nhìn mới lớn, đã lớn vậy rồi còn tùy hứng, vô tri mà được sao?
"Các em có biết làm vậy rất nguy hiểm không?"
Nhóm thiếu nữ nhìn nhau, một người trong đó cười nói: "Không đâu. Bọn em thuê xe rất chuyên nghiệp, sẽ không đâm vào xe của mọi người."
Dương Quỳnh nắm chặt tay: "Về sau các em đừng làm vậy nữa, tối rồi, mau về nhà đi." Dương Quỳnh thật sự rất cố gắng kìm lại mới không nói ra những lời không nên nói. Dù sao hiện tại cô cũng là trợ lý của Thẩm Thu Hoa, đối phương lại còn là đám nhóc không hiểu chuyện.
"Chị có phải là trợ lý của Thẩm Thu Hoa không?" Nữ sinh vừa nói, hỏi: "Chị có thể để cho Thẩm Thu Hoa ký tên cho bọn em không? Bọn em từ nơi rất xa đến."
Dương Quỳnh dở khóc dở cười: "Các em có biết các em đuổi theo như vậy rất nguy hiểm cho cô ấy không?"
"Không phải đã nói là không có nguy hiểm sao?" Một nữ sinh không vui đáp.
Thẩm Thu Hoa đứng ở cửa lớn, không nghe thấy cuộc đối thoại của các nàng nhưng nàng nhìn biểu cảm thay đổi của các nàng đặc biệt là Dương Quỳnh cũng đoán được đại khái các nàng đang nói gì. Nàng vừa định bước ra đã bị Tề Duyệt giữ lại.
"Chị Thu Hoa, chuyện này chị đừng ra mặt." Tề Duyệt cũng là fans, nàng hiểu rõ văn hóa fans.
Thẩm Thu Hoa nhìn nàng, ý bảo nàng nói tiếp.
"Nếu những người này thật sự thích chị, tôn trọng chị, để ý chị, tuyệt đối sẽ không dùng cách này để đến gần chị. Hiện tại chị ra ngoài sẽ bị người khác nắm nhược điểm. Tuyệt đối không có gì tốt."
Nghe Tề Duyệt nói xong, Thẩm Thu Hoa nghĩ chút, gật đầu: "Em nói cũng đúng. Vậy hai đứa gọi Dương Quỳnh vào đi, đừng lý luận với bọn họ. Sau đó, hai đứa cũng về nghỉ