Khi ăn trưa, Nguyên Hương và Như Quyên trộm đến đây. Các nàng biết chiều nay nhóm Thẩm Thu Hoa phải bay đi, mà chuyến của các nàng lại là buổi tối cho nên các nàng đến đây để tạm biệt nương nương. Nhìn hai nha đầu lưu luyến không rời, Thẩm Thu Hoa cũng cảm thấy buồn. Nhưng nàng lại không bảo cả hai hủy hợp đồng. Hiện tại hai nha đầu đều có tâm tư không an phận, nếu nàng nói vậy, chỉ sợ cả hai mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện hủy hợp đồng. Nếu có thể lập tức hủy hợp đồng còn tốt, nếu không thể chẳng phải sẽ hại các nàng sao?
"Chị ổn mà, hai đứa nhất định phải chăm sóc cho mình, đừng để chị lo lắng." Thẩm Thu Hoa dặn dò.
Nguyên Hương vẫn im lặng, chỉ là đôi mắt đầy sự tôn kính đối với nương nương. Vành mắt Như Quyên hồng hồng: "Thật ra bọn em không sao, chỉ là..... chỉ là bọn em nhớ nương nương, luyến tiếc rời xa người."
"Chị biết." Ánh mắt Thẩm Thu Hoa dịu dàng, xoa đầu cả hai: "Ngoan, đừng luôn muốn đến gặp chị. Phải để tâm đến công việc của mình."
"Dạ." Hai người đồng ý.
Buổi chiều, bốn người xuất phát đến sân bay, các nàng phải bay đến thành phố khác tham gia một buổi lễ long trọng. Người tổ chức buổi lễ này là tạp chí đứng đầu ngành thời trang "Duyệt Kỳ". Khách mời ngoài minh tinh trong giới giải trí còn có các phu nhân giới hào môn và người mẫu, cùng người đại diện của rất nhiều nhãn hiệu lớn.
Buổi lễ tổ chức tại một tòa nhà có lịch sử trăm năm ở thành phố C. Thành phố C ở phía nam, tuy đã vào đông nhưng nhiệt độ ở đây ấm hơn chỗ khác khiến Thẩm Thu Hoa có nhiều sự lựa chọn trong trang phục hơn.
Thẩm Thu Hoa không thích việc đi thảm đỏ, tham gia các buổi lễ nhưng nàng vẫn phải ứng phó. Nhưng ngày hôm qua xuất hiện chuyện anti mình, Thẩm Thu Hoa đã có chủ ý của riêng mình. Đã có những người gây bất lợi cho nàng thì biện pháp tốt nhất chính là bản thân ngày càng tốt hơn. Cho nên vốn luôn không có yêu cầu tạo hình, nàng lại đề xuất tạo hình với Liễu Du.
"Chị Thu Hoa, chị giỏi thật." Liễu Du cảm thấy mình thật hạnh phúc. Vừa có thể làm fans làm việc bên cạnh thần tượng, vừa có thể làm nhà tạo hình phục vụ sếp có nhan sắc cao như này, quả thực là quá hạnh phúc.
Thẩm Thu Hoa hiển nhiên có tính toán của riêng mình: "Tiểu Du, em có ý tưởng nào không?"
"Chị Thu Hoa, chị luôn được gọi là "mỹ nữ cổ trang" nhưng nét hiện đại của chị cũng đẹp. Tạo hình hôm qua của chị rất phục cổ, em nghĩ tạo hình ngày mai của chị có chút yếu tố hiện đại sẽ tốt hơn."
Dương Quỳnh hoảng sợ nói: "Tiểu Du, em đừng chọn nhiều món mới quá, chị sợ."
Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn cô, Dương Quỳnh lập tức cười làm lành: "Chị không phải chỉ nhất thời không quen sao, đẹp như em thì tạo hình nào cũng đẹp mà."
Liễu Du đương nhiên cũng hiểu ý này. Khí chất của Thẩm Thu Hoa thiên về cổ điển, nếu thật sự tạo hình quá khác có lẽ mọi người sẽ rất khó tiếp thu.
Vốn trang phục ngày mai đã quyết định là kiểu mới nhất của Nhất Sắc Tài. Nhưng Thẩm Thu Hoa yêu cầu tạo hình mới, Liễu Du lập tức ôm máy tính tìm linh cảm. Máy tính của nàng lưu rất nhiều trang phục mới nhất của các nhãn hiệu lớn, đương nhiên, còn phải suy xét đến thời gian đi mượn và nhãn hiệu có đồng ý cho mượn hay không.
Liễu Du về phòng thiết kế tạo hình, Tề Duyệt thì đang cùng fans Thẩm Thu Hoa hợp lực tung liên hoành, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh.
"Em tính phản kích sao?" Dương Quỳnh đưa một ly sữa nóng cho nàng.
Thẩm Thu Hoa uống sữa, đáp: "Xưa giờ em không phải người đánh không đánh trả, mắng không cãi lại."
"Cho nên em tính làm thế nào? Ăn diện lộng lẫy, kinh diễm mọi người để đám người kia tức chết sao?"
"Đây chỉ là bước đầu thôi, sau đó dựa theo kế hoạch của chị mà làm." Thẩm Thu Hoa uống sữa như mèo con, nhấp từng ngụm nhỏ, uống đến ánh mắt Dương Quỳnh không rời khỏi môi nàng.
"Kế hoạch của chị?" Dương Quỳnh thật sự không nhịn được, cúi đầu liếm sữa trên môi Thẩm Thu Hoa.
Thẩm Thu Hoa lui về sau, đưa ly sữa cho Dương Quỳnh. Dương Quỳnh bất đắc dĩ, không phải cô muốn uống sữa mà cô chỉ muốn uống sữa trên môi Thẩm Thu Hoa.
"Chị không phải bảo Tiểu Duyệt làm lớn chuyện sao? Giờ là lúc này đây." Dáng vẻ của Thẩm Thu Hoa phúc hậu, vô hại, chỉ là hai mắt thâm trầm.
Dương Quỳnh quá quen với ánh mắt này. Kiếp trước ở Cung Lung Hoa, mỗi khi Thẩm Thu Hoa chuẩn bị phản kích những người tính kế mình đều sẽ lộ ra ánh mắt này. Tựa như thợ săn nhìn con mồi mắc câu.
Một tiếng sau, Liễu Du chạy vào phòng Thẩm Thu Hoa, lấy bản thiết kế của mình. Mỗi một nhà tạo hình đều biết vẽ, đặc biệt là kiến thức cơ bản trong phác họa. Liễu Du chỉ với vài nét đơn giản đã phác họa được tạo hình.
Thẩm Thu Hoa nhướng mày: "Váy ngắn?"
Dương Quỳnh cũng nhướng mày: "Giày boot?"
"Đây là trang phục thu đông năm nay của FR, tuy không phải siêu đắt nhưng nó hiện có sẵn. Em thấy có rất nhiều minh tinh nước ngoài mặc trang phục này nhưng em cảm thấy vẫn chưa ai mặc quá xuất sắc." Liễu Du cầm bút chì phác họa vài nét trên bản vẽ.
"Bộ trang phục này và giày hiện đang có trong tiệm sao?" Dương Quỳnh nhắc nhở thời gian.
"Có, em vừa trò chuyện với người phụ trách bên họ, bọn họ bảo có thể đưa trang phục và giày mà chúng ta cần đến. Trang sức vẫn sẽ là của Hàn Yên Thúy. Bọn họ vừa