“Còn dám già mồm…có tin hay không ngay tại đây ta lập tức giết chết ngươi?”
Lương quý phi nét mặt sợ hãi, cả người bấy giờ đang ngồi sạp xuống đất, bò lùi về sau, mãi đến khi lưng cô ta đụng phải cạnh tủ mới dừng lại.
Nhìn nét mặt của Hoàng Thượng biết lần này hắn định làm thật rồi, cô ta cúi đầu xuống cười chua chát, lúc ngước mặt lên cả gương mặt giàn giụa nước mắt, nước mắt của sự hối hận, của sự không can tâm.
Hối hận vì khi trước lại ngu ngốc dành tình yêu cho hắn, không can tâm bản thân phải chết ngay bây giờ.
Lương Quý phi cười đứng lên, dang hai tay ra, nói:
“Giết đi, người giết thiếp đi…”
Bộ dạng của cô ta vô cùng khiêu khích, cô ta nhìn chẳng khác nào một con quỷ, gương mặt không còn vẻ nhẹ nhàng kiều diễm như những gì đã diễn trước mặt hắn tước giờ.
Gương mặt trở nên chai lì, khiêu khích nhìn hắn.
“Ngươi nghĩ trẫm không dám sao?”
“Đúng…đúng là ta nghĩ người không dám đó, người hãy thử giết ta đi, chỉ ngay sau khi tin tức truyền ra, Tỷ Chiêu Quốc sẽ lập tức điều quân sang đây.”
Hắn cười lạnh lùng, cuối cùng cũng chịu nói ra rồi sao? Hắn đi đến chỗ cái con người tự cho mình đúng kia.
“Một Tỷ Chiêu Quốc có thể làm được gì ta, mà ngươi cho ngươi là cái gì mà dám khẳng định đức vua sẽ vì ngươi mà điều binh?”
Lương Quý phi vẻ mặt đắc ý, dường như trong lòng đã có dự tính cả rồi.
Kì thực trước khi gả từ nước mình qua đây làm thê thiếp cho hắn, cô ta đã có gian tình với tướng quân của Tỷ Chiêu Quốc.
Hai người vốn thề non hẹn biển, lập mọi kế sách tạo phản, cướp lấy ngai vàng của Dạ Huân Thiên.
Vì sao lại Lương quý phi và tên tướng quân kia là nhằm vào hắn mà không phải ở đất nước của mình, trong khi tên tướng quân đó nắm giữ binh phù của Tỷ Chiêu Quốc?
Đó là bởi vì, năm đó cô ta sang đây hòa thân, thấy Dạ Huân Thiên mới lên ngôi, căn cơ chưa thực vững chắc, thế lực mỏng bạc, quân lính cũng chưa thực sự lớn mạnh, đúng thật sự là cơ hội tốt để mê hoặc hắn chiếm lấy đất nước, như vậy cô ta và tướng quân tình lang của mình sẽ được nắm quyền cao nhất.
Nhưng thế sự xoay chuyển không lường trước được, Lương quý phi sau khi tiếp xúc với Dạ Huân Thiên, lại bị cái dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái của hắn khiến cho mê mệt, thần hồn điên đảo, nguyện dâng trọn trái tim mình trở thành nữ nhân của hắn.
Nhưng sau nhiều lần như thế cô ta nhận ra, Dạ Huân Thiên căn bản là kẻ không có trái tim, cũng như cô ta cùng tất cả phi tần trong chốn hậu cung, hắn đều không để mắt đến một ai, hắn không coi bọn họ ra gì cả.
Nói chính xác