Hoặc trở về được thường kể lại là nó hố đen vũ trụ đó chính là lỗ hổng thời gian, một giây trong hố đen vũ trụ bằng cả tỉ năm bên ngoài, rơi vào đó sẽ bị di chuyển đến từng khoảng không gian khác nhau.
Nói chung rơi vào đó thì xác định là chết.
Nhưng bây giờ máy điều khiển của cô đang bị rơi vào đó, bây giờ trở về mà không có nó thì cô cũng chết mà thôi.
Thế là Ba Ba Mạc Tỏa liều mình nhảy luôn xuống đó.
“Ngọc điều khiển ơi, chờ ta…” Cả thân hình lập tức bị nuốt chửng.
Trên một khoảng đất trống lớn, một bên là rừng một bên là núi, cư nhiên lại có một khoảng trống ở giữa.
Tất cả như được tạo ra một cách ngẫu nhiên để phi thuyền của cô có một không gian lớn để tiếp đất.
“Bùm.” Tiếng động lớn khiến chim thú hoảng sợ bỏ chạy toán loạn.
“Trời mẹ ơi, đau chết ta mất.” Ba Ba Mạc Tỏa lựng khựng đứng dậy trước đống đổ nát.
Tạo hình một màu xanh lá cây, trên đầu là hai cần thu tín hiệu nho nhỏ.
Mắt màu vàng đồng, tạo hình kì quặc, với chiếc tai dài như thú.
Một người đi lấy củi ngang qua cũng bị dọa sợ cho mất mật.
“Ngọc điều khiển của ta đâu, mi đang ở đâu.” Ba Ba Mạc Tỏa bới đống đổ nát trước mặt, không tìm thấy.
“Chết rồi, năng lượng của mình gần cạn kiệt rồi, chắc chắn viên ngọc không ở đây, nó rơi vào lỗ hổng không gian trước mình, chắc bị rơi tại một nơi khác.
Trước khi năng lượng cạn kiệt phải nhanh chóng tìm ra nó thôi."
Ba Ba Mạc Toả nhìn xung quanh một lượt, thầm nghĩ: Trước tiên cứ tìm hiểu con người nơi đây đã.
Ba Ba Mạc Tỏa lập tức dùng khả năng phi thân của mình, chạy nhanh đuổi theo người đàn ông lấy củi bị dọa sợ ban nãy.
Chỉ vài giây sau, cô đã bắt kịp anh ta.
“Á…xin tha mạng cho tôi, làm ơn.”
Ba Ba Mạc Tỏa không hiểu người đàn ông nói gì.
‘Trước tiên cứ nên tiếp nạp ngôn ngữ ở đây đã.’
Nghĩ là làm, cô dựng đầu người đàn ông nhặt củi lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta bắt đầu thu thập thông tin, tiếp nhận ngôn ngữ.
“Tốt rồi, bây giờ mình đã có thể nói được tiếng của bọn khỉ trái đất này rồi.” Ba Ba Mạc Tỏa ném người đàn ông sợ đến đái ra quần sang một bên.
Trời mẹ đúng thật một giây trong hố đen vũ trụ bằng cả tỷ năm bên ngoài, nhưng ngặt một nỗi là mình quay ngược thời gian tỷ năm chứ không phải là tiếp tục thêm một tỷ năm.
“Chết rồi, năng lượng cạn kiệt rồi.” Cả người cô bị tan biến, chuyển thành một dòng chi chít những con số màu xanh lá di chuyển như dòng điện trong không trung.
‘Không sao, như vầy cũng được, càng đỡ phải để ý ánh mắt của người khác kinh sợ nhìn mình, như vậy lại càng phiền phức hơn...ngọc tín hiệu ơi, ta đến tìm mi đây.’
Ba Ba Mạc Tỏa di chuyển ở dạng vật chất màu xanh bay trên không trung, cảm nhận được máy phát tín hiệu đang ở rất gần.
Cô bay xuyên qua rừng cây, đến những con phố hàng