Lương Quý Phi bên này như nảy ra điều gì đó lập tức nói:
“Thưa Thái Hậu, để thần thiếp đi cùng Mộc Phi sửa soạn.”
“Tùy ngươi.” Thái Hậu nói cho xong, bà đang tức nên không quan tâm lắm.
Thuần Đức Hoàng Hậu ngồi ở vị trí bên dưới Hoàng Thượng.
“Mộc Phi ơi là Mộc Phi, người cô tin tưởng nhất lại là người đâm cô sâu nhất, không biết Lương Quý Phi sẽ dở trò gì đây.” Sau đó nở một nụ cười vui vẻ như sắp sửa được xem kịch hay.
Dạ Huân Thiên nghe được, liền nói nhỏ với Tiểu Châu bên cạnh, phân phó đi theo Mộc Phi.
Dạ Huân Thiên nhìn Thuần Đức Hoàng Hậu mới sắc phong.
Một người như này mà xứng làm bậc mẫu nghi thiên hạ ư?
Hắn vốn nể nang họ ngoại nhà cô ta, lại thấy cô ta cai quản việc ở hậu cung rất tốt nên đồng ý cho Thuần quý phi làm Hoàng hậu, nhưng xem ra hắn nhìn người quá đơn giản rồi.
Lương Quý Phi kia chức phận cũng cao như vậy, nhưng cũng thuộc loại chuyên tính kế hãm hại người khác.
Hai người bọn họ ai cũng tưởng mình là người nắm đầu kẻ kia, điều khiển kẻ kia hại con mồi của mình, còn mình thì ngư ông đắc lợi.
Thuần Đức Hoàng hậu nghĩ Lương quý phi là con tốt của mình, còn Lương quý phi cũng ngược lại, nghĩ Thuần đức Hoàng hậu cũng chỉ là còn rối để cô ta đằng sau tùy ý giật dây.
Con mồi ở đây là Mộc Thanh Nhi, hắn thừa biết dã tâm của hai bọn họ cực lớn, người có tương truyền sẽ là người nắm ngôi vị Hoàng hậu đi cùng với đế vương cả đời lại chính là nữ nhân nhà họ Mộc, vì thế Mộc Thanh Nhi mới bị hãm hại nhiều vậy.
Vì vậy hai người họ chính là hai con rắn độc cắn vào từng kẻ trong hậu cung này, xui khiến họ, lây lan sự độc ác của mình để hại những kẻ yếu đuối.
Ai mà biết rằng đám phi tần dưới kia lòng dạ ác độc ra sao, chỉ vì quyền lực mà họ biến hậu cung của hắn trở thành một ổ rắn cứ kẻ này cắn xé kẻ kia.
Người yếu thế như Mộc Thanh Nhi còn rất nhiều, cứ ngày ngày chết dần chết mòn.
Đây là lí do Thái Hậu thường nói hắn không được độc sủng bất kì ai, phải phân phát yêu thương cho từng người một.
Nhưng kể từ khi gặp Ba Ba Mạc Tỏa, là con người khác của Mộc Thanh Nhi, hắn thực không còn hứng thú với bất kì ai, khi đêm đến lật thẻ thị tẩm, hắn chỉ nằm bên cạnh cho đến sáng.
Phi Tần đó cũng không dám nói chuyện này ra ngoài, chỉ biết uất ức nuốt vào trong lòng, nói ra chỉ là nỗi nhục nhã ê chề.
Thử hỏi được cho gọi thị tẩm nhưng cả đêm chỉ đóng vai trò là gối ôm, ai mà không nhục nhã cho được.
Phía bên này Ba Ba Mạc Tỏa được Lương Quý Phi đưa đến căn phòng thay đồ, bên trong bày đủ các loại y phục màu sắc xinh đẹp.
“Vừa nãy xin lỗi đã làm đổ nước vào người muội nha, ta thực không cố ý.”
“Cô chắc là cô không cố ý chứ?” Ba Ba Mạc Tỏa không lòng vòng hỏi vặn lại.
“Hả?” Lương Quý Phi bất ngờ với thái độ khác thường này của Mộc Thanh Nhi.
“Tất…tất nhiên là không rồi.”
Cô ta có chút chột dạ, cười đến giả tạo vô cùng nhìn cô.
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn cô ta một lúc