Trên đường cái Chu tước, một chiếc xe ngựa hoa lệ đang lộc cộc đi
Phượng Khinh Vũ cùng Lan Tâm mặt đối mặt nhìn nhau
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .”
Thanh âm của Lan Tâm truyền đến, Phượng Khinh Vũ mới từ trong trầm tư mà khôi phục tinh thần, nàng mấp máy môi, trên mặt nâng lên nụ cười ôn hòa : “ Có chuyện gì?”
“ Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì a!. Nghĩ đến nhập thần như vậy, ta gọi người mấy lần rồi!”
Lan Tâm được Phượng Khinh Vũ đặc biệt cho phép không xưng nô tì, nàng bất mãn chu môi “ Trừng” Phượng Khinh Vũ
Chỗ sâu nhất trong đáy mắt nàng xẹt qua tia giảo hoạt, ngồi vào bên người Lan Tâm, cười cười, vỗ vai nàng :
“ Tối nay tiểu thư ta mời người đến Nhất phẩm cư ăn một bữa chịu không?”
“ Tốt, tốt, ta muốn ăn một bàn tiệc ngon nha!”
Ánh mắt Lan Tâm lập tức tỏa sáng, điểm tâm ở Nhất Phẩm cư là nổi tiếng bậc nhất kinh thành, tiểu thư hại nàng lo lắng nửa ngày, nếu như không chiêu đãi nàng thật tốt, thật phụ long người a!
Nha đầu này!
“ Một bàn tiệc?. Cũng không phải không thể, nhưng bây giờ chúng ta tới Chiến vương phủ trước”
Phượng Khinh Vũ đem Dương Chi ngọc bình nắm chặt trong tay, nhìn về phía trước, ánh mắt mê ly, như nhìn thấy bong dáng của ai kia
Chiến Vương phủ.
Phượng Khinh Vũ khi đến cửa đã bị ngăn cản
“ Vương gia có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được phép xâm nhập” Binh sĩ đứng giữ ngoài cửa nghiêm mặt nhìn nàng, chắn Phượng Khinh Vũ cùng với Lan Tâm ở ngoài cửa
“ Đại ca, ngươi không biết ta sao?. Ngày hôm qua ta mới ở đây a!”
Chiến vương phủ không có nữ nhân ra vào, Phượng Khinh Vũ đồng ý lời mời vào phủ, đã là chuyện chấn động trên dưới. Nàng không tin vị tướng trước mặt này lại không nhận ra nàng
Nhìn khuôn mặt Phượng Khinh Vũ đen vô cùng, vị tướng đó muốn không nhận ra nàng cũng khó. Nhưng hắn nhận được tin, hôm nay Vương gia sang sớm đã vào cung, khi trở về có chút khác thường, cho tới bây giờ vương gia đều không uống rượu, cư nhiên lại sai người mang mấy vò rượu lớn đến Lãm Nguyệt Lâu
Nghe nói, sang sớm Phượng Khinh Vũ đã bị Doãn thục phi triệu vào cung, mà Phượng Khinh Vũ là nữ nhân duy nhất lưu lại Chiến vương phủ nhưng không xảy ra bất kì chuyện gì, cho nên ai đó đem biểu tình khác thường của Ân Dạ Ly và Phượng Khinh Vũ lien hệ với nhau. Vương gia chính là thần tượng trong long hắn, hắn làm sao có thể để cho nữ tử này nhiễu loạn tâm thần của Vường gia
Phượng Khinh nhất thời động đậy, tiến về phía trước một bước
“ Xin đừng làm khó thuộc hạ”
Vị tướng quân lùi một bước, vẫn đem trường kiếm ngăn trước cản Phượng Khinh Vũ, thần sắc kiên định
Phượng Khinh Vũ khẽ cau mày, nhìn bộ dáng của hắn, là không muốn cho nàng vào thật, mặc dù hôm nay Minh đế đã phong nàng thành Lãm Nguyệt công chúa, nhưng chiếu thư vẫn chưa ban xuống, nàng cũng không thể bày ra dáng vẻ của công chúa, hơn nữa, nàng cũng không muốn. Nhưng hôm nay cánh cửa này, nàng nhất định phải vào
“ Tránh ra, Phượng Khinh Vũ phụng khẩu dụ của hoàng thượng đưa thuốc đến cho Chiến vương, ai dám ngăn cản…?” Trong mắt Phượng Khinh Vũ sáng quắc, lạnh lung nói
Vị tướng quân kia bị ánh mắt của nàng đảo qua, trong lòng không rét mà run, không nghĩ tới cô nương có diện mạo xấu xí như thế này, khí thế lại bức người như thế
Không hổ danh là nữ nhân vương gia nhìn trúng!. Mặc dù xấu xí một chút. Tướng quân kia nghĩ thế, trường kiếm trong tay đã bị Phượng Khinh Vũ vén lên, sải bước tiến vào
Ân Dạ Ly có thể đang ở Lãm Nguyệt Lâu. Cho nên Phượng Khinh Vũ không suy nghĩ nhiều đi về phía Lãm Nguyệt Lâu. Dọc đường đi không có bất kì trở lại nào, đi tới Lãm Nguyệt Lâu chuẩn bị lên lầu thì lại bị một nam nhân ngăn cản
Người này chính là cận vệ bên cạnh Ân Dạ Ly- Mạc Ngôn
“ Phượng tiểu thư đem thuốc giao cho Mạc Ngôn là được rồi” Nói xong, sắc mặt không thay đổi, vươn tay về phía Phượng Khinh Vũ
Phượng Khinh Vũ không nodi gig, Lan Tâm ở một bên không nhịn nổi rồi, chỉ vào mũi của Mạc Ngôn nói : “ Thái độ của ngươi như thế này là sao đây?. Dù gì cũng là khách, tiểu thư nhà ta tốt bụng đến đưa thuốc cho Chiến vương của bọn ngươi cũng không phải tới đòi nợ, ngươi không cần phải trưng ra bộ mặt cha ngươi chết không bằng”
“ Cô nương, xin cẩn trọng lời nói” Mạc Ngôn không có chút nào biến sắc, lạnh lùng nói.
Lan Tâm còn muốn phản bác hắn mấy