Trong phòng không ánh nến, rất tối.
Phượng Khinh Vũ rón rén đi vào trong phòng, nín thở trầm ngâm, nghiêng người nghe.
"Phượng Ngạn Tân, ngươi buông ta ra!" Tiếng quần áo bị xé rách kèm theo tiếng thét chói tai của cô gái xa xa đưa tới, bởi vì cách xa, cho nên thanh âm rất mơ hồ.
Phượng Khinh Vũ nhíu nhíu mày, tới gần tủ treo quần áo, sau đó đứng lại, cẩn thận nhìn .
Khe hở trong tủ quần áo có ánh sáng mơ hồ, kèm theo tiếng thét chói tai của cô gái truyền vào tai Phượng Khinh Vũ. Chỉ là thanh âm cách khá xa, cho nên nghe rất mơ hồ.
Phượng Khinh Vũ tò mò dời tủ quần áo đi, phía sau thế mà có một đường hầm.
Phượng Khinh Vũ bước xuống cầu thang, lúc này, tiếng thét chói tai của Phượng Thanh Di truyền rõ vào trong tai Phượng Khinh Vũ.
Phượng Khinh Vũ bước nhanh hơn, trước mắt càng ngày càng sáng, bước thật nhanh xuống bậc thang, liền nhìn thấy một màn làm cho nàng hết sức phẫn hận.
Áo Phượng Thanh Di bị xé nát, lộ ra da thịt bạch ngọc, nàng đã chạy vội tới bên bàn, mà Phượng Ngạn Tân đang muốn nhào lên.
"Phụ thân, ngươi ở đây làm gì?"
Thân hình Phượng Ngạn Tân bỗng dưng dừng lại, mà Phượng Thanh Di cũng nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, trên mặt mang theo kinh hoàng. Phượng Khinh Vũ đứng ở cửa ám thất, bị một màn này dọa đến khiếp sợ ngây ngẩn cả người.
Phượng Ngạn Tân phản ứng kịp, chợt chau chặt chân mày, lạnh lùng nói: "Vũ nhi, sao ngươi lại vào đây! ?"
Vũ nhi! ?
Phượng Thanh Di nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, lẩm bẩm: "Vũ nhi, con là Vũ nhi!"
Trong thanh âm có kích động khó tả.
Ánh mắt Phượng Khinh Vũ lóe lên một cái, nhìn khuôn mặt Phượng Thanh Di rất giống mình, trong nháy mắt hiểu ra điều gì đó.
"Nàng là mẹ ta?" Phượng Khinh Vũ chạy vội về phía Phượng Thanh Di.
Nước mắt lay động trong mắt Phượng Thanh Di, nàng nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Khinh Vũ, mặc cho Phượng Khinh Vũ ôm lấy mình. Nàng đã khóc không thành tiếng, chỉ không ngừng gật đầu.
"Mẹ, mẹ không chết, thật sự là quá tốt!" trên mặt Phượng Khinh Vũ vẫn là nước mắt, lại vui mừng khác thường.
Phượng Ngạn Tân chau mày, hắn biết Phượng Khinh Vũ có võ công, liền thừa dịp hai người nhận mặt, chạy về phía cầu thang. Mới vừa chạy đến đầu hành lang, liền nghe một tiếng quát ngắn truyền đến.
"Phụ thân, ngươi không phải muốn giải thích một chút sao?" Phượng Khinh Vũ xoay người, lạnh lùng nhìn Phượng Ngạn Tân.
Phượng Ngạn Tân tự biết đã không có cách nào chạy trốn, chỉ đành xoay người tiến lên chất vấn Phượng Khinh Vũ, lạnh lùng thốt: "Ta có gì phải giải thích. Hừ, ngươi tốt nhất hỏi mẫu thân của ngươi, nếu không phải là ta, mười bảy năm trước nàng đã chết!"
Phượng Khinh Vũ nghe vậy ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Thanh Di.
Phượng Thanh Di lạnh lùng tiến lên nhìn Phượng Ngạn Tân, chậm rãi nói: "Đúng, không có ngươi, mười bảy năm trước xác thực ta không có cách nào chạy trốn độc thủ của Tông Chính Hạo Chi, nhưng, cũng là ngươi, làm cho ta mười lăm năm nay sống không bằng chết, trải qua những ngày tháng không thấy mặt trời."
Tông Chính Hạo Chi! ?
Chuyện này cư nhiên lại cùng có liên quan đến Minh Đế.
Chẳng lẽ Minh Đế biết mẫu thân nàng có quan hệ với phụ thân Tông Chính Kính Chi, cho nên mới muốn hạ độc thủ sao? Vậy tại sao hắn không hạ độc thủ với cô. Ừ, đúng rồi, có lẽ hắn thật sự cho rằng cô là nữ nhi ruột thịt của Phượng Ngạn Tân!
"Ta là vì bảo vệ nàng!" Phượng Ngạn Tân vẫn vì mình phản biện.
"Hừ! Bảo vệ! Ngươi thật sự bảo vệ ta sao..., mười lăm năm này có bao nhiêu cơ hội đưa ta đi, để ta cách xa nơi Kinh Thành đầy thị phi này!" Phượng Thanh Di cười lạnh, phản bác.
Sắc mặt Phượng Ngạn Tân càng ngày càng đen. Hắn nhốt Phượng Thanh Di trong phòng tối này xác thực có tồn tại lòng riêng. Kể từ đêm tân hôn, Phượng Thanh Di cự tuyệt cùng phòng cho tới nay, hắn liền quyết định, nhất định phải lấy được lòng của nữ nhân này.
"Bất kể là như thế nào, Phượng Ngạn Tân, phải uất ức ngươi ở lại chỗ này trước!" Phượng Khinh Vũ cũng không rãnh nói nhảm với Phượng Ngạn Tân. Nếu đã xé rách mặt, nàng cũng không cần thiết giả mù sa mưa gọi Phượng Ngạn Tân là phụ thân nữa.
. . . . . .
Phượng Khinh Vũ điểm huyệt của Phượng Ngạn Tân, đóng cửa ám thất, cùng Phượng Thanh Di lặng lẽ tới trạch viện của Phượng lão phu nhân.
"Bà ngoại, người xem ai tới này?" Phượng Khinh Vũ cũng không gõ cửa, cắm đầu cắm cổ đẩy cửa vào.
Phượng lão phu nhân còn chưa ngủ, đang nhìn bộ y phục trước kia của Phượng Thanh Di mà ngẩn người. Nghe được tiếng Phượng Khinh Vũ, bà vội vàng đem y phục nhét xuống, ngẩng đầu nhìn lại.
Vừa nhìn thấy Phượng Thanh Di, bà không dám tin đứng dậy, đôi môi giật giật, không biết bao lâu mới nói: "Di nhi?" Theo động tác đứng lên của nàng, bộ y phục kia cũng rơi xuống đất.
Phượng Thanh Di liếc mắt nhìn bộ y phục rơi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phượng lão phu nhân, nước mắt ngân ngấn: "Mẫu thân!"
"Di nhi, Di nhi, là của Quỷ Hồn của con trở lại nhìn ta sao?" Phượng lão phu nhân kích động tiến ra đón.
"Bà ngoại, mẹ chưa chết!" Phượng Khinh Vũ tranh thủ thời gian giải thích.
Phượng lão phu nhân ôm lấy Phượng Thanh Di. Phượng lão phu nhân nén lệ, không biết bao nhiêu lần quan sát Phượng Thanh Di, nói: "Có tay có chân còn có bóng dáng, Di nhi con quả thật không chết, ha ha, thật tốt thật tốt!"
"Khiến mẫu thân vì hài nhi mà lo lắng, là Di nhi không tốt!" Phượng Thanh Di hít mũi một cái, nói.
"Mấy năm nay rốt cuộc con ở đâu? Năm đó ta tận mắt thấy con hạ táng, sao lại thế này?" Phượng lão phu nhân thủy chung không hiểu cái quan tài rỗng kia là xảy ra chuyện gì. Bà rõ ràng chính mắt chứng kiến Phượng Thanh Di hạ táng .
Phượng Thanh Di liền đem chuyện Phượng Ngạn Tân làm sao phục nàng uống thuốc giả chết. Hạ táng rồi lại lấy nàng ra khỏi quan tài, sau đó nhốt nàng trong phòng tối mười lăm năm, đầu đuôi tất cả nói một lần.
Mẹ con, tổ tôn ba người thổn thức một hồi.
Ba người nói xong không sai biệt lắm, Phượng Khinh Vũ liền đem chuyện Thẩm Kính Chi còn sống, hơn nữa đã trở lại Long thành nói cho Phượng Thanh Di. Phượng Thanh Di nghe vậy vui vô cùng, lúc này liền muốn đi gặp Thẩm Kính Chi.
Trải qua phen giày vò này, trời cũng sắp sáng rồi. Phượng Khinh Vũ liền an bài xe ngựa, chuẩn bị cùng Phượng Thanh Di đi gặp Thẩm Kính Chi.
. . . . . .
Lúc Phượng Khinh Vũ và Phượng Thanh Di lên xe ngựa rời khỏi cửa chính Phượng phủ, một thân nhỏ nhắn lạnh lùng liếc xe ngựa của các nàng một cái, sau đó đi tới ám thất.
Phượng Ngạn Tân bị Phượng Khinh Vũ điểm huyệt đạo, ngồi ở trong phòng tối trên giường không thể động đậy, trong bụng không khỏi âm thầm hối hận, không nên sơ ý khiến Phượng Khinh Vũ phát hiện ám thất như vậy. Bây giờ hắn rơi vào tay Phượng Khinh Vũ, dựa vào việc hắn nhốt Phượng Thanh Di mười lăm năm, Phượng Khinh Vũ sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng hắn không biết võ công, cũng không thể tự cứu.
Ước chừng qua hai canh giờ, lúc Phượng Ngạn Tân sắp ngủ mất, phía trên ám thất bỗng truyền đến tiếng vang có người đang đẩy tủ quần áo.
Chẳng lẽ là Phượng Khinh Vũ quay lại?
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ truyền đến, một bóng dáng giọi vào mắt Phượng Ngạn Tân.
Phượng Ngạn Tân bị điểm á huyệt, nhìn người tới, hắn kích động muốn mở miệng, lại không phát ra thanh âm nào.
Bóng dáng nhỏ nhắn đi tới trước mặt Phượng Ngạn Tân, tay chỉ khẽ phất, Phượng Ngạn Tân lại cảm thấy cổ họng khô khốc giảm bớt, hắn có thể nói chuyện.
"Ca nhi, mau cứu cha!"
Người tới chính là Phượng Khinh Ca! Chỉ là Phượng Ngạn Tân không nghĩ đến, Phượng Kinh Ca căn bản không biết võ công, tại sao lại có thể giúp hắn giải huyệt.
Phượng Kinh Ca nhướng môi lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt chớp động, tay lại phất một cái, Phượng Ngạn Tân liền có thể động.
"Ca nhi, thật may là con đến, bằng không cha liền. . . . . ." Nói tới đây Phượng Ngạn Tân chợt nhớ tới một chuyện, hắn nhìn Phượng Kinh Ca, trong mắt lộ ra nghi ngờ, "Làm sao con biết là cha ở chỗ này?"
"Ta thấy được Phượng Khinh Vũ cùng Phượng Thanh Di ngồi vào xe ngựa xuất phủ rồi ! Họ đi gặp Thẩm Kính Chi!"
"Thẩm Kính Chi?" Phượng Ngạn Tân kinh hãi, "Hắn vẫn còn sống sao?"
"Hắn chẳng những còn sống, còn sống tốt hơn