Hắn cư nhiên lại gửi thiếp mời đến Phượng phủ, mời Phượng Khinh Vũ qua phủ một chuyến !
Gia đinh kia thấy Phượng ngạn đột nhiên biến sắc, vội vàng đem đầu cúi thấp đến trước ngực.
Chuyện của Phượng Khinh Ca mới xong, vừa chuẩn bị lấy hơi, liền nghe Liễu Như Lan bị hôn mê, chuyện như thế làm sao hắn có thể không cáu. Hắn phất tay áo một cái, liền hướng Khởi La viện đi tới.
"Lão gia, lão gia. . . . . ."
Gia đinh kia vội vàng kêu, sau khi tiếp thu cơn tức giận của Phượng Ngạn, thanh âm thấp xuống "Liễu di nương nàng ở trong từ đường. . . . . ."
"Nàng đi Từ Đường làm gì?"
Gia đinh kia khó trả lời, chỉ lấy mắt nhìn Phượng Khinh Vũ.
Phượng Khinh Vũ thấy Phượng Ngạn nhìn nàng, liền cúi thấp đầu, nhẹ going nói :
“ Di nương nàng vọt tới hương trúc viện la to nói lớn, cho nên Vũ nhi theo gia quy phạt nàng đến Từ Đường quỳ."
Phượng ngạn nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn Phượng Khinh Vũ một cái, liền hướng Từ Đường đi tới.
Nhìn bóng lưng của Phượng Ngạn, Phượng Khinh Vũ nhẹ nhàng nâng đầu, trong mắt lóe ra hàn ý. Ở cổ đại này, hiếu đạo rất được xem trọng, nàng không thể làm mặt phản kháng với cha ruột của mình
Phượng Khinh Vũ đi theo, nàng thật muốn xem Liễu Như lan muốn giở trò gì
Liễu Như lan đích xác là giả bộ bất tỉnh , nàng nghe theo lời của nữ nhi đi Từ Đường, chờ nữ nhi mời Phượng ngạn đến, ai biết đợi hơn nửa canh giờ cũng không thấy hắn . Nàng định không quỳ rồi, ngủ quên mất.
Vừa mở mắt thì trời đã tối rồi, vẫn không thấy bóng dáng hắn, nàng có chút đói rồi, nhưng ngại vì đang phạt quỳ, đi ra ngoài không tốt, chỉ có thể dùng chiêu này. Dù thế nào nàng cũng là ái thiếp của Phượng Ngạn, quản lý nhà cửa nhiều năm, những hạ nhân trong phủ kia cũng phải kiêng kị nàng mấy phần
Thời điểm Phượng Ngạn đến nơi, Liễu Như Lan đã được tỳ nữ dìu đến trên giường trong sương phòng sát vách từ đường
"Lan nhi!"
Phượng ngạn vừa đi đến cửa miệng liền vội kêu.
Liễu Như lan đúng lúc tỉnh lại:
"Lão gia!"
Một tiếng này mang theo nồng nặc tức giận , làm cho Phượng Khinh Vũ nổi cả da gà
"Lan nhi, tại sao lại té xỉu?. Hiện giờ nàng cảm thấy trong người thế nào?”
Thân thể của Liễu Như Lan mềm mại không xương dán sát vào ngực của Phượng Ngạn
Ách. . . . . .
Phượng Khinh Vũ vội vàng đem ánh mắt dời đi, sợ nhìn nữa, tối nay sẽ ăn không ngon.
"Ai da! Thì ra là đại tiểu thư cũng tới, ta, ta. . . . . ."
Liễu Như lan làm như lúc này mới chú ý tới Phượng Khinh Vũ đang đứng ở sau lưng Phượng ngạn , sắc mặt nàng trong nháy mắt tái đi, giùng giằng muốn xuống giường
.
Phượng ngạn không khỏi nhíu mày, ấn nàng trở về trên giường: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta còn chưa hành lễ với đại tiểu thư . . . . . ."
Thanh âm của Liễu Như lan thấp xuống.
Lời nói của nàng làm cho trái tim của Phượng Ngạn phát hỏa, hắn nghiêng mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua: “ Ngươi là trưởng bối, sao có thể hành lễ với hậu bối”
Liễu Như lan muốn chính là những lời này.
Phượng Khinh Vũ lạnh lùng nhếch môi, nếu thật lòng muốn hành lễ, khi mình là nô tài, cũng sẽ không tự xưng ‘ ta ’ rồi. Hừ! Ngươi tiếp tục diễn trò đi! Ta xem ngươi có thể diễn tới khi nào.
“ Cha, trong phủ này không phải chỉ có nãi nãi cùng người là trưởng bối sao?. Vũ khi lúc nào lại có thêm một trưởng bối thế?” Phượng Khinh Vũ khiếp khiếp sợ sợ nhìn Phượng Ngạn
Phượng Ngạn bị lời nói của nàng làm cho nghẹn, mặc dù hắn cho Liễu Như Lan quản lý trong nhà, mặc dù hắn bảo tôi tớ trong phủ đều gọi nàng là phu nhân, mặc dù hắn đã chuẩn bị 2 ngày nữa sẽ phong nàng làm chính thê, thế nhưng bây giờ nàng vẫn là thiếp, chỉ là thiếp
Liễu Như Lan lướt nhìn Phượng Ngạn, hận trừng mắt nhìn Phượng Khinh Vũ. Nàng không nghĩ tới Phượng Khinh Vũ cũng diễn trò, căn bản không giống thái độ khi ở trước mặt mẹ con nàng
"Trời tối rồi, trở về dùng bữa đi!"
Phượng Ngạn không muốn dây dưa vấn đề này nữa, đỡ Liễu Như Lan dậy, muốn đi ra ngoài
"Cha, Liễu di nương không thể đi!"
Phượng ngạn cau mày nhìn về phía nữ nhi, mặt mày hết sức khó coi
"Liễu di nương nếu không còn chuyện gì rồi, cứ tiếp tục tiếp nhận gia quy đi!" Muốn mượn cớ ngất xỉu mà trốn trừng phạt sao , đừng mơ tưởng!
"Ngươi. . . . . ." Liễu di nương trợn mắt, Phượng ngạn giận dữ.
Phượng Khinh Vũ như cũ khiếp khiếp sợ sợ , lại ngăn ở trước mặt hai người nửa bước không dời.
Gân xanh Phượng Ngạn nổi lên, bàn tay nắm