Editor: Huyền Trân
Beta-or: Lina Lê
Chương 18
Sau khi Hoàng đế thay quần áo đi ra liền nghe được tiếng Vạn Phúc ở bên ngoài kêu rên, giống như người bệnh sắp chết rất đáng thương “Bệ hạ, nô tài vạn lần đáng chết không chối từ, nhưng là trước khi chết muốn gặp Bệ hạ một lần, nô tài chết cũng mãn nguyện .”
Thiên Tịch Dao trợn to hai mắt nhìn, nghĩ mới vừa rồi trước khi Hoàng đế đến nàng còn bảo Hương nhi đi xem qua, vì quỳ một ngày một đêm chắc là quỳ thành bệnh rồi, Hương nhi liền đem cho hắn trà nóng điểm tâm, lại đem đệm ở trên đất tăng thêm một tầng, mềm mại mềm mại, rồi mới trở về nói với hắn, Vạn Phúc tiểu tử này ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể vẫn rất tốt.
Sao chỉ chớp mắt liền kêu như sắp chết vậy?
Hoàng đế trầm mặt, cước bộ trầm ổn đi ra ngoài, nhìn Vạn Phúc dưới mái hiên khóc đầy nước mắt nước mũi, không vui nói “Sao còn chưa chết?”
Vạn Phúc lập tức liền ôm lấy bắp đùi Hoàng đế, oa oa khóc “Nô tài chỉ là muốn gặp mặt Bệ hạ một lần, nếu không trong lòng nô tài rất đau khổ a.” Nói xong liền dùng ống tay áo lau nước mắt, tiếp tục nói “Nô tài là một người mệnh khổ, bị phụ thân bán vào đây, về sau vận khí tốt gặp được Bệ hạ, khi đó Bệ hạ mới hơn mười mấy tuổi, lại là thiếu niên thông minh, nhạy bén phi thường, nô tài liền cảm thấy nhất định đây là tiềm long đang ngủ say, mấy năm nay nô tài đi theo Bệ hạ, được hưởng rất nhiều long khí, mở ra nhãn giới, chỉ cảm thấy trước đây đều uổng phí , mỗi ngày đều như sống trong thiên cung … , ngày hôm qua chọc giận Bệ hạ, nô tài vạn lần đáng chết không chối từ, bây giờ nhìn thấy Bệ hạ chính là chết cũng mãn nguyện .”
Nếu như Hoàng đế chưa đăng vị mà nói hắn là tiềm long ngủ say, vậy khẳng định là tội phản nghịch, nhưng lúc này hắn chính là Hoàng đế, đây dĩ nhiên chính là nịnh bợ , chính là nói, hắn vốn là chân long thiên tử, Thiên Tịch Dao vừa nghe vừa buồn cười, đầy nước mắt nước mũi vậy mà còn không quên nịnh bợ Hoàng đế.
Hoàng đế lại lạnh lùng nói “Nếu nhìn thấy trẫm một lần, ngươi đã được như mong muốn, có thể nhắm mắt rồi.”
Vạn Phúc trợn tròn mắt, thiếu chút nữa ngừng thở, sửng sốt mất một giây, lập tức liền oa oa lại khóc lên “Nô tài…”
Thiên Tịch Dao thực sự nhịn không được, thiếu chút nữa bật cười, nàng nghĩ Hoàng đế nếu muốn xử lý Vạn Phúc đã sớm kêu người kéo xuống, theo như lời Vạn Phúc nói, hắn ở bên Hoàng đế hầu hạ khi hắn mới mười mấy tuổi, coi như là lão nhân, hiển nhiên cũng muốn cho hắn một cơ hội để xoay mình, nàng lúc này không nói lời nào thì không thích hợp, nghĩ nghĩ nói “Bệ hạ, Vạn công công đây đã quỳ một ngày một đêm, hay là để cho hắn đứng dậy ăn chút gì đó trước?” Nàng cũng không nói Hoàng đế tha cho hắn, chỉ nói để cho hắn ăn cơm, lời nói rất khéo léo, vừa không nói chuyện ngày hôm qua hắn có phạm lỗi hay không, cũng không nói có nên tha thứ, dù sao người đói bụng cũng phải ăn gì đó chứ?
Vạn Phúc nhìn ánh mắt Thiên Tịch Dao, thật là sáng rực, chỉ thiếu chút nhào qua dập đầu, nghĩ rằng, vị chủ tử này bình thường nhìn khó hiểu vậy, thế nhưng cũng có chút thông minh.
Hoàng đế thấy Thiên Tịch Dao mang theo thần sắc dò hỏi nhìn hắn, ánh mắt chớp chớp, bộ dáng thận trọng kia, thật là làm người yêu thương, trong lòng mềm mại, liền hết giận sạch sẽ, quay đầu nhìn Vạn Phúc không vui nói “Vẫn chưa chịu dậy? Chẳng lẽ còn muốn trẫm đỡ ngươi?”
Vạn Phúc luôn miệng đáp lời, kích động lại dập đầu mấy cái.
Một bên Loan Hỉ tức giận, nghĩ, cẩu nô tài này cứ vậy mà còn sống ? Cũng tại hắn quá cẩn thận, nếu như Vạn Phúc này không phải quỳ tại Thiên quý nhân trong Tử Đằng uyển, hắn đã sớm nghĩ biện pháp phế đi đôi chân của hắn!
Hoàng đế không để ý Vạn Phúc kéo Thiên Tịch Dao vào phòng, lúc này Phương quý nhân cùng Tề chiêu nghi đang ở trong phòng chờ, nhìn thấy Hoàng đế cùng Thiên Tịch Dao tiến vào, đều đứng dậy hành lễ.
Phương quý nhân rất nhiệt tình, đôi mắt xinh đẹp kia hận không thể dính trên người Hoàng đế, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy nhu tình mật ý mà không cách nào biểu đạt.
Hoàng đế bị người nhìn rất không thoải mái, liếc mắt Phương quý nhân, hai mắt đối diện, Phương quý nhân vội vàng lại thẹn thùng cúi đầu hô “Bệ hạ.”
Tề chiêu nghi khẽ cau mày, thản nhiên nhìn Thiên Tịch Dao, lại thấy nàng ấy như không có cảm giác nào ngồi ở một bên, trong lòng nàng hơi hơi sửng sốt, lập tức lại nhớ đến tính tình của nàng ấy, cảm thấy hình như phản ứng của nàng đúng là nênthế, không kiêu căng không nóng nảy, vinh nhục đều không sợ hãi, mới có thể sống sót ở trong hậu cung, các nàng tuy rằng dựa vào sự sủng ái của đế vương để sống, nhưng là nếu như toàn làm theo cảm tính, sẽ không thành sự được.
Hoàng đế sủng một người là sủng, sủng hai người cũng là sủng, đáng sợ nhất chính là nữ tử ghen không tài đức, lại nói, cho dù dung mạo đẹp cũng không chống lại được sự thử thách của năm tháng, cho dù tình cảm tốt cũng không ngăn được nụ cười người mới, quan trọng nhất vẫn là con nối dõi, có lẽ Thiên Tịch Dao cũng nhìn thấu điểm này đi?
Vừa nghĩ như thế, Tề chiêu nghi lại cảm thấy trong lòng ổn định hơn rất nhiều.
Hoàng đế cúi xuống nhìn Phương quý nhân “Ngươi là Từ quý nhân?”
Phương quý nhân “…”
“A, không đúng, người mới vừa nói là Vu quý nhân.” Hoàng đế ước chừng chỉ nhớ rõ nữ nhân mới vừa gọi là cái gì quý nhân, lại quên mất dòng họ.
Phương quý nhân ánh mắt tỏa sáng dần dần nhàn nhạt, cố gắng duy trì tươi cười, nàng nhớ rõ thời điểm vừa mới vào phòng đã nói qua chính mình là Phương quý nhân, nàng giải thích “Thiếp họ Phương…”
Hoàng đế lại hiển nhiên không có hứng thú trò chuyện, không kiên nhẫn giơ giơ tay áo nói, “Đều bình thân đi.” Nói xong liền trực tiếp vào nội thất, bộ dạng không muốn nói chuyện nhiều.
Phương quý nhân ngây ngẩn đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, Tề chiêu nghi lại không biết vì cái gì thở dài một hơi, còn có cảm giác hả giận, trong hậu cung này ai cũng muốn được sủng, điều này cũng không gì đáng trách, chẳng qua ngươi có phải quá nóng vội hay không?
Ngoài cửa Vạn Phúc được người đỡ dậy đang muốn tiến vào tạ ơn, kết quả nghe được đối thoại bên trong, không tự chủ hừ một tiếng, nghĩ rằng, một cái Phương quý nhân có là gì? Còn cùng Thiên quý nhân tranh sủng? Thật là không muốn sống sao… , cho dù là Liễu chiêu nghi mỹ nhân quốc sắc thiên hương còn không được Bệ hạ để vào
Lúc này Vạn Phúc căn bản không biết… , hắn trải qua rất nhiều ngày suy sụp, đã hoàn toàn bị tẩy não, chính là Thiên quý nhân là tốt nhất , Thiên quý nhân là đẹp nhất, ai cũng đều thua kém, ngươi không tin? Lão tử trải qua bi thảm chính là ví dụ sống sờ sờ, lệ ròng chạy đi.
Tề chiêu nghi thấy Phương quý nhân đứng ngốc, nhíu nhíu mày nói, “Phương muội muội, sắc trời khuya lắm rồi, ta đi về trước, ngươi có muốn về cùng hay không?”
Phương quý nhân lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, xấu hổ cười nói, “Đúng vậy, ta cũng muốn đi .”
Thiên Tịch Dao vốn định đưa tiễn, tóm lại người tới là khách, Hương nhi lại từ bên trong đi ra nói “Chủ tử, Bệ hạ kêu người vào hầu hạ.” Nàng đành phải áy náy đối với chiêu nghi cười cười.
Tề chiêu nghi cười ôn hòa, gật đầu liền bước đi, Phương quý nhân đi theo bên người nàng đầu cúi thấp vô cùng, chỉ cảm thấy hôm nay làm một chuyện ngu xuẩn, chỉ trách mình vừa Hoàng đế liền quên hết tất cả, về sau… Thiên quý nhân còn có thể để nàng qua đây?
Chờ Thiên Tịch Dao vào nội thất, Hoàng đế đã sớm thay xong xiêm y, chẳng qua trên bàn bày bàn cờ, nàng có chút sững sờ… chơi cờ? Ngày hôm qua còn chưa bị ngược đủ?
Loan Hỉ ở một bên tự đắc nói “Thiên quý nhân, người cũng đừng nhìn Bệ hạ, Bệ hạ tài đánh cờ cao siêu, hôm nay Chu thái phó vẫn luôn bại bởi Bệ hạ.”
Lời này làm Hoàng đế hơi ngẩng đầu, giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo vậy.
Đêm dài đằng đẵng, Thiên Tịch Dao thật sự không muốn a, nhưng là Hoàng đế muốn chơi cờ a…, còn chưa xong, nếu tài nghệ cao siêu còn đỡ, còn nếu không tốt, nàng còn phải nghĩ biện pháp thua không thất lễ rõ ràng, cái này làm nàng thật mệt mỏi, dĩ nhiên so với chơi cờ bình thường khổ tâm hơn.
Chờ ánh trăng leo lên trên cao, thời điểm sâu bọ bên ngoài đều đi ngủ, Hoàng đế nhìn Thiên Tịch Dao buồn ngủ mông lung rốt cuộc thắng ván thứ 32, lộ ra một bộ dáng khai ân, nói, “Vốn trẫm còn muốn nghỉ.”
Thiên Tịch Dao đem ánh mắt nhìn Hoàng đế, chỉ hy vọng câu tiếp theo là, nếu mà mệt nhọc thì ngủ đi.
Hoàng đế ánh mắt lóe lóe, nói, “Bất quá nhìn bộ dáng Thiên quý nhân còn chưa đã ghiền, trẫm vẫn là bồi đi.” Sau đó đối với Loan Hỉ nói “Đi ngự thiện phòng lấy chút vó ngựa cao lại đây. Tốt nhất cùng cái bánh hoa quế.”
Thiên Tịch Dao thật sự muốn khóc, còn muốn ăn khuya, đây là muốn chơi lâu dài a.
Đến canh ba mới được ngủ, lúc Thiên Tịch Dao lên giường ngủ thắt lưng đau bi thương nghĩ, hoàn hảo ngày mai có thể ngủ nướng… , kết quả sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, Thiên Tịch Dao liền bị Hương nhi đánh thức .
Hương nhi nhìn ánh mắt Thiên Tịch Dao buồn ngủ mờ mịt, có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói “Chủ tử, Bệ hạ vẫn còn chờ chủ tử hầu hạ.” Hương nhi cũng không biết Hoàng đế nghĩ như thế nào, bình thường đều chăm sóc ôn tồn, chỉ dặn dò để Thiên Tịch Dao ngủ thêm một lát, hôm nay tỉnh lại liền mắt lạnh nói, chủ tử các ngươi như thế nào còn chưa chịu rời giường?
Thiên Tịch Dao mở to mí mắt đã thâm quầng, buồn ngủ phục vụ Hoàng đế mặc y bào, buộc đai lưng, còn phải ngồi xuống mang giày cho hắn, cũng làm nàng mệt quá chừng.
Khi thời điểm ăn điểm tâm ăn hơn một bát cháo cộng thêm một cái bánh bao thịt.
Hoàng đế nhìn Thiên Tịch Dao quai hàm phồng lên, lại yên lặng đưa cho nàng một cái bánh bao thịt, nói “Đói bụng thì ăn thêm chút đi, buổi tối còn phải bồi trẫm chơi cờ.”
Thiên Tịch Dao “…” Nàng không biết vì cái gì, luôn cảm thấy lời nói Hoàng đế có chút ý tứ hả hê.
Cuộc sống như thế liên tục qua 5 ngày, Thiên Tịch Dao quả thực sống không bằng chết, sau khi Vạn Phúc chân tốt hơn nhanh nhẹn có thể hầu việc, lúc này Thiên Tịch Dao mới phản ứng kịp, Hoàng đế đây là có phải trả đũa không?
Không thể nào, nhỏ mọn như vậy sao?
Chẳng qua chỉ là suy đoán, coi như là đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, buổi tối Thiên Tịch Dao níu lấy ống tay áo Hoàng đế, nói “Bệ hạ tài đánh cờ cao siêu, quả nhiên là không ai theo kịp, thiếp sẽ không ở trước mặt cao nhân bêu xấu nữa, làm mất mặt xấu hổ.”
Hoàng đế chỉ trầm mặt không nói lời nào.
Thiên Tịch Dao không ngừng cố gắng nói, đầu gần như muốn chôn vào trong ngực Hoàng đế, nói “Bệ hạ, thiếp thật sự rất muốn ngủ.” Nói xong liền hai mắt ngấn lệ nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế quay mặt đi, một hồi lâu mới nói, “Thiên quý nhân thật cảm thấy trẫm tài đánh cờ cao siêu?”
Thiên Tịch Dao liên tục gật đầu, “Bệ hạ nếu nói là đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất.”
Hoàng đế nhìn đầu Thiên Tịch Dao ở trong lòng hắn, chỉ cảm thấy tâm đều tê dại, bực bội cũng tiêu tan nhiều, nói “Nếu đã như vậy, hôm nay liền nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Thiên Tịch Dao nghe xong thiếu chút nữa nước mắt chảy ròng, nghĩ nghĩ, Hoàng đế tuyệt đối là trả đũa!
—Hết chương 18—