Editor: Như Ý
Beta-or: Lina Lê
CHƯƠNG 2:
Phùng Xuân cai quản khố phòng đã lâu, cảm thấy quen thuộc như chính cơ thể mình, từng cái trong này đều là bảo bối rất quý, thấy Vạn Phúc cầm nguyên một bộ trang sức mã não, đầy đau lòng cùng không nỡ, nói rằng :” Vạn ca, tất cả đều cầm đi à?”
Vạn Phúc hung hăng vỗ đầu Phùng Xuân, nói:” Nhìn ngươi chính là cái dạng keo kiệt, đồ vật ở bên trong này đều là của bệ hạ, hãy bắt đầu tập làm quen đi là vừa.”
Phùng Xuân hắc hắc cười, không dám tranh luận, lập tức con ngươi đảo một vòng nói :”Xem ra Vạn ca ngươi là xem trọng vị cô nương kia a.”
Vạn Phúc thở dài một hơi, lắc đầu liền đi, lời nói của Phùng Xuân mặc dù không đúng, thế nhưng trong lòng bắt đầu suy nghĩ ý tứ của hoàng đế, hai năm này tâm tư bệ hạ kín đáo vậy mà nàng ta có thể khiến cho hắn ban thưởng, trong này thật có bí mật gì đó a, hắn vừa đi vừa nghĩ.
Sự thực trong lòng hoàng đế quả thật có chuyện, đám đại thần kia cứ suốt ngày nói hoàng đế đăng cơ hai năm mà vẫn không có con nối dõi, đây chính là chuyện quốc gia đại sự hàng đầu a, phải làm cho hoàng đế mở rộng hậu cung thật tốt, nỗ lực sủng hạnh phi tử sinh con, còn tập hợp mấy người cùng chung chí hướng quỳ ở cửa đại điện Long Khê, rất giống ý tứ muốn bức vua thoái vị, khiến cho hoàng đế cực kì nổi giận, nghĩ thầm, chuyện ta sinh hay không sinh nhi tử các ngươi quản cái gì?
Thế nhưng đợi xử lí đại thần cầm đầu gây ra chuyện này xong hoàng đế cũng có chút ngồi không yên, hắn nặng nề đi từ Long Khê điện tới ngự hoa viên, dọc theo đường đi nghĩ lời nói của đám đại thần còn có ý tứ bên trong, chính là….,bệ hạ, ngài rốt cuộc không là không thể a?
Loại chuyện này đối với nam nhân mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã,huống chi còn là một hoàng đế tôn quý.
Vạn Phúc lúc trở lại thấy hoàng đế và Thiên Tịch Dao đang ở trong hồ câu cá, hoàng đế đưa tay cầm cá thật khiến cho Thiên Tịch Dao được mở rộng tầm mắt, cá mè cá hoa bấp chấp liều mạng giãy giụa thoạt nhìn vô cùng buồn cười, Thiên Tịch Dao nhịn không được lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, mặt mày cong cong, khóe môi giơ lên, làm cho người khác nhìn đến tâm tình thật tốt, lúc này đôi mắt hoàng đế đột nhiên trở nên thâm trầm, trên mặt lộ ra thần sắc nhu hòa, Vạn Phúc liền thấy vị mỹ nhân này thật may mắn.
“ Bệ hạ, người nhìn, có phải là đôi này hay không?” Vạn Phúc cung kính tiến lên dâng đôi khuyên tai mã não.
Hoàng đế thật vui vẻ, liền hướng Thiên TỊch Dao vẫy vẫy tay nói :”Ngươi qua đây nhìn thử một chút, trẫm thấy cũng không tệ.”
Thiên Tịch Dao biết hoàng đế ban cho gì đó khẳng định rất quý trọng, nàng không dám chậm trễ nhận lấy, chờ đợi trong đôi mắt hoàng đế chính là không còn đôi khuyên tai lá trà trước đây nữa mà thay thế vào đó là đôi mã não hồng diễm, nhất thời, khuôn mặt tao nhã của Tịch Dao xinh đẹp vài phần, nhìn tăng thêm một phần nhan sắc.
Hoàng đế nhìn rất là thõa mãn, vừa khen Vạn Phúc lại thấy trong tay đang cầm gì đó, hỏi :”Đó là cái gì?”
Vạn Phúc nhất thời cười :”Đây là cùng bộ với khuyên tai mã não, là một bộ trang sức, nô tài nhìn thấy không tệ liền cùng đem tới đây.”
Hoàng đế dĩ nhiên rất vui Vạn Phúc làm việc rất vừa ý hắn, nói rằng :”Trẫm thiếu chút nữa liền quên mất, may mà Vạn Phúc ngươi nhớ kỹ, đều ban cho Thiên quý nhân, để cho nàng mang vào cho trẫm xem.”
Vạn Phúc nói:”Bệ hạ, ở đây sợ rằng bất tiện, nếu không người và Thiên quý nhân dời bước đến Long Khê điện.”
Hoang Đế cũng đang có ý đó, thấy Vạn Phúc nói như vậy liền mang theo Thiên Tịch Dao đi Long Khê điện, đây là lần đầu tiên Thiên Tịch Dao ngồi trong kiệu vua, rèm theo kim long vàng sáng rực rỡ cùng với bọn thái giám đang khiêng kiệu, tháp được lót đệm dày ngồi thật êm ái, nhưng tháp này chỉ chứa được một người thế mà bây giờ nàng với hoàng đế lại ngồi cùng nhau.
Thiên Tịch Dao cúi đầu không nói lời nào, hoàng đế cũng không phải người nhiều lời, dọc theo con đường này đều là yên tĩnh, bầu không khí có vẻ có chút áp lực, đột nhiên, kiệu đong đưa mạnh, thân thể Thiên Tịch Dao nghiêng sang bên phải, mắt thấy sắp cụng trán, hoàng đế vội vàng vươn tay đến nắm chặt hông của Thiên Tịch Dao.
Hai người thoáng cái liền cùng nhau ôm, trên y phục hoàng đế thoáng mùi long đản hương, Thiên Tịch Dao chỉ cảm thấy xoang mũi đều là cái mùi này…., nàng kỳ thực rất ghét mùi long đản hương, luôn cảm thấy không bằng mùi hoa tự nhiên, thế nhưng lúc này bị hoàng đế ôm như thế, dĩ nhiên không thể động được, đầu màu xuân khí trời tuy nói không lạnh, thế nhưng không có ánh nắng mặt trời nên lúc này cũng không ấm áp, hoàng đế ôm ấp lại khác thường ấm áp.
Thái giám khiêng kiệu đều sợ hãi, quỳ trên mặt đất lẩy bẩy thỉnh tội, thế nhưng thỉnh tội nửa ngày trời cũng không thấy hoàng đế đáp lại, đầu óc đột nhiên dời đi chỗ khác, nhịn không được hắc hắc cười, hung hăng đạp chân nhau, mặc kệ như thế nào, người như thế sau này không thể dùng, sau đó nên cần phải đi a, một chút cũng không dám lớn tiếng nữa, rất sợ quấy rối đến hai vị bên trong.
Hoàng đế lúc này đang ôm Thiên Tịch Dao, chỉ cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc khiến cho lòng hắn như thuận theo, cái loại xao động này lại khiến cho hắn rục rịch không sao nói được, hắn nuốt nước miếng cúi đầu nhìn thoáng qua Thiên Tịch Dao, thấy nàng đang chôn trong ngực mình như một con mèo ngoan hiền vậy, trong lòng của hoàng đế lại trở nên mềm mại tê dại.
Mới bắt đầu Thiên Tịch Dao cảm thấy mơ hồ, sau liền lấy lại tinh thần, lúc nàng ôm hoàng đế có chút kiềm lòng không được, cái này kìm lòng không được cũng không phải là nói nàng đối với hoàng đế có cảm giác hứng thú, mà là….Nàng ôm hoàng đế mới phát hiện, chỉ có một mình nàng, ôm một người khác phải lại còn có chút phản ứng ! Lập tức lại nghĩ đến trong hậu cung này hắn là nam nhân duy nhất, lại cảm thấy mình thực buôn bán có lời a.
Chuyện sau đó cũng tựa hồ thuận lý thành chương, rồi đến Long Khê điện liền tắm sủng hạnh, lúc chờ hoàng đế cởi y phục xuống, Thiên Tịch Dao không nhịn được liền nghĩ, hoàng đế anh tuấn còn trẻ, vóc người như vậy thật là tốt, nàng cũng coi như không thua thiệt điều gì phải không?
Loại này tự mình trêu chọc rất nhanh thì biến mất trong khi hoàng đế lại tiếp tục cố gắng, Thiên Tịch Dao phát hiện ngoại trừ dung mạo vóc người được mọi người ca tụng ra thì hắn tựa hồ còn có một ưu điểm, thể lực rất tốt.
Cũng có lẽ là do kiềm nén quá lâu, có lẽ là quá cô đơn, hoàng đế một đêm này rất phấn khởi, phấn khởi đến nỗi đến buổi chiều ngày thứ hai Thiên Tịch Dao mới có thể xuống giường.
Sau khi sủng hạnh Thiên Tịch Dao như một đóa hoa đào nở rộ, đôi mắt quyến rũ mơ màng, Vạn Phúc nhìn thấy nghĩ thầm, ngày hôm qua còn nghĩ bất quá chỉ là một người bình thường, lúc này nhìn thấy như báu vật độc nhất vô nhị, quả nhiên mắt nhìn người của bệ hạ cùng hắn không giống nhau, đưa ra vẻ mặt nịnh nọt nói :”Bệ hạ phân phó nô tài, bảo quý nhân chờ bệ hạ cùng nhau dùng bữa tối.”
Thiên Tịch Dao đáp trả lời, lập tức sờ sờ cái bụng nghĩ, cách bữa tối còn đến mấy cái canh giờ, ăn chút gì lót bao tử trước đi, nói rằng :” Ta muốn ăn hạt dẻ.”
Vạn Phúc nghĩ thầm, đây coi là chuyện gì, bình thường lúc này đừng nói là hạt dẻ, hay gan rồng cũng có thể ăn, liền phân phó xuống dưới, Thiên Tịch Dao liền sung sướng ăn một bữa hạt dẻ, ăn vào mềm dẻo vô cùng, nàng vừa ăn vừa nghĩ, giá nếu như ở Tử Đằng uyển có món này để ăn, được nhận nhiều ngân lượng, ngày hôm nay
Tắm, rửa mặt chải đầu mặt mặt trang phục, Thiên Tịch Dao thấy Vạn Phúc vô cùng ân cần nhắc nhở nha hoàn nhớ đeo cho nàng trọn bộ trang sức mã não, lúc này nhan sắc nàng quá mức diễm lệ, nàng trước kia toàn mặc trang phục rộng màu hồng phấn thật không thích hợp, Vạn Phúc xung phong nhận việc đi đến y phường đưa cho Thiên Tịch Dao vài bộ xiêm y rực rỡ.
Trên nền vải màu trắng được thêu những hoa văn cây hoa lan, người khác vừa nhìn chính là loại vải thông thường, thế nhưng có chút ánh sáng chiếu lên lại biến thành lưu quang dật thải, làm cho người khác phải chắt lưỡi lóa mắt, vừa nhìn chính là trân phẩm quý giá.
Vạn Phúc ở một bên cho Thiên Tịch Dao mặc vào vừa nói rằng :”Đây là cống phẩm từ Thục Trung đưa lên, gọi là vải trân châu, một năm chỉ có mười cuộn vải.” Nói xong cũng ngước mắt nhìn Thiên Tịch Dao, dáng vẻ sao ngươi không cảm động rơi nước mắt a? Đây chính là thiên ân đó.
Thiên Tịch Dao do ăn quá no, ngàu hôm qua lại bị lăn qua lăn lại, lúc này đã mệt nhọc, mơ mơ màng màng nói rằng :”Tạ bệ hạ.”
Vạn Phúc chờ trong miệng Thiên Tịch Dao nói ra một chuỗi nào là cảm kích rồi lại nịnh nọt bệ hạ, hắn may ra có thể tranh công trước mặt hoàng đế, kết quả Thiên Tịch Dao lại nói ba chữ, hắn nghĩ thầm, thật sự là phải dựa vào số mệnh, cơ trí lanh lợi thì có ích gì. Tỷ như vị Liễu Chiêu Nghi tài mạo xuất chúng, cả ngày sống trong cung, ngay cả quan hệ bên hắn cũng đả thông, muốn để cho hoàng thượng sủng hạnh, một bước lên trời. Hắn nhìn tướng mạo Liễu Chiêu Nghi, nghĩ nàng được sủng ái chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, mình chẳng qua là làm cho nhanh chóng hơn thôi, ai có thể ngờĩ, cuối cùng một bước lên trời đều không phải là Liễu Chiêu Nghi khôn khéo, mà là Thiên quý nhân không thích nói chuyện, không có mắt nhìn, tính tình như hũ nút đây?
Hắn đến bây giờ cũng không biết rõ cái người nào đã đem Thiên quý nhân đặt vào ngự hoa viên, trước kia hắn tra được là tiểu thái giám họ Vương tưới nước trong ngự hoa viên, thế nhưng vậy mà lúc theo dõi lại biến mất, tìm không được…. , Vạn Phúc thật không có nghĩ tới, trong hậu cung lại có người không coi hắn vào đâu, đem người của hắn muốn tìm làm cho biến mất?
Đây rốt cuộc là người nào?
Nếu muốn nói Thiên Tịch Dao ra tay, Vạn Phúc sẽ ha hả cười to, nữ nhân này có bao nhiêu cân lượng hắn nắm rất rõ ràng, không hề có bản lĩnh kia, nếu như vậy khẳng định có người ở phía sau mà thôi, về phần tìm ra người này, Vạn Phúc cảm thấy khó mà nói, này hậu cung người có năng lực này thì tổng cộng có ba người, hoàng hậu, quý phi Bách thị, chất nữ bên nhà mẹ đẻ thái hậu Thục phi Từ thị, thái hậu tuy rằng nghiêm khắc, nhưng cho tới nay không quản những chuyện trong hậu cung, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào tạo một đời hình tượng danh hậu, làm sao cho sách sử đời sau lưu lại, về phần quý phi Bách thị, ngược lại thì nàng có năng lực này, thế nhưng ai cũng biết nàng hay ghen tị, lòng dạ nhỏ mọn, căn bản không có khả năng đi giúp nữ nhân khác khiến cho hoàng đế yêu thích, chỉ còn lại thục phi Từ thị?
Từ thị người này Vạn Phúc thấy không có khả năng lớn, phải nói Vạn Phúc ở mãi trong cung nên luyện được khả năng nhìn người, người nào mà hắn chưa thấy qua? Nhưng chỉ có nhìn không ra Từ thị, hắn không nhìn ra đã nói lên chính là gặp gỡ cao nhân rồi.
Thục phi người này ở trong cung cực có nhân duyên, đối đãi với mọi người hòa nhã, luôn luôn có thể giúp đỡ người lớn tuổi, không tranh thủ tình cảm, không mưu cầu, bình thường gặp người ba phần cười, cho dù là một cung nữ bình thường cũng sẽ nhún nhường ba phần, hai năm này, phong thái cũng vượt qua hoàng hậu.
Thế nhưng Thục phi tại sao phải giúp Thiên quý nhân a?
Vạn Phúc nhớ kỹ Thiên quý nhân bắt đầu tiến cung liền vô cùng hiền lành, vẫn sống trong Tử Đằng uyển không ra khỏi cửa, cũng không kết giao bằng hữu, cũng không có mưu cầu, thành thật có phần ngu ngốc hề hề, thỉnh thoảng cũng có chút tiêu phí, là bởi vì để có thể nhìn thấy phụ thân làm viện phán ở thái y viện.
Vạn Phúc nghĩ hiện tại thế cục này hắn nhìn có chút không hiểu. Bất quá hắn nghĩ, bất kể là ai làm, sớm muộn gì cũng sẽ hiện ra, bởi vì nàng biết làm không công là điều không phải? Hắn chỉ cần chờ đợi là được.
Vạn Phúc bên này còn đang suy đoán tâm tư, kết quả vừa quay đầu lại liền thấy vị Thiên quý nhân được cưng chìu kia đang tựa đàu trên gối ngủ, gương mặt ngây thơ rực rỡ, Vạn Phúc nhịn không được thổn thức, người khác nếu như vào lúc này thấy cũng sẽ không nhịn được hưng phấn, đầu tiên suy nghĩ phải đi nói bệ hạ một chút, làm sao phải khiến cho hoàng đế càng cao hứng hơn a, làm sao để hoàng đế vẫn cưng chìu a, ít nhất cũng phải cân nhắc hỏi thâm hoàng đế có dự định sủng ái không đi? Hay quý phi Bách thi chính là người của bệ hạ luôn buông thả điệu bộ để lừa mọi người đi, thế nào liền đến bay trên người nàng…. Cái này không buồn không lo đi?
—Hết chương 2—