Editor: Huyền Trân
Beta-or: Lina Lê
Chương 25
Lương tần nhớ tới cảnh tượng thời điểm năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng đế.
Vị hôn phu của nàng vì mắc bệnh nặng mà qua đời, nhà chồng lại tìm đến cửa mắng nhiếc nàng là mệnh khắc phu, muốn nàng lấy mạng đền mạng, cả ngày ngăn ở cửa không chịu đi, chỉ trong vài ngày tiếng tăm khắc phu của nàng truyền ra ngoài.
Nàng cả ngày ở trong phòng lấy nước mắt rửa mặt, chuẩn bị cầm lụa treo cổ ở trước cửa, không ngờ mẫu thân sớm phát hiện mới cứu nàng kịp lúc. Mẫu thân ôm nàng khóc nức nở, phụ thân lúc ấy mắt đục đỏ ngầu, thương nàng nhưng không có cách gì được, gia đình vị hôn phu kia là danh môn vọng tộc Lương châu, gia nghiệp đồ sộ, nam nhân có vài người làm quan ở trong triều, thậm chí có người còn được làm ở vị trí Lại Bộ Thị Lang đứng đầu Lục bộ, phụ thân chỉ xuất thân hàn môn (nhà nghèo), dĩ nhiên không thể chống lại.
Khi đó nàng cảm thấy cuộc đời mình đã không còn hi vọng nào nữa.
Để không liên lụy cha mẹ huynh trưởng tỷ muội, nàng dứt khoát rời khỏi nhà, muốn đi miếu Tuệ Âm trên núi xuất gia làm ni, làm bạn với thanh đèn, sống đến cuối đời, nhưng trong lúc vừa khóc vừa đi lên núi, vô tình gặp được Hoàng đế đi tới Lương châu xử lý chuyện.
Khi đó Hoàng đế còn rất trẻ, mặc trường bào màu trắng gấm hoa, cưỡi con ngựa to màu trắng, ánh mặt trời mềm mại chiếu trên người ngài giống như là thiếu niên làm từ ngọc vậy, phi thường tuấn mỹ, quý khí bức người, xuất chúng loá mắt làm người ta không thể dời mắt đi được.
Nàng đã nghĩ trên đời này sao lại có người xuất chúng như vậy.
Cũng có lẽ là nước mắt của nàng khiến cho Hoàng đế thương hại, lại thấy nàng lẻ loi một mình, phái một nội thị tới hỏi, nàng như bị quỷ ámnói hết tình cảnh của mình ra.
Cuối cùng nhìn Hoàng đế, khóc nói “Ta chỉ là muốn tìm một nam nhân bình thường, trải qua cuộc sống phu thê nhân gian, vì sao lại khó như vậy? Thế gian này quá bất công với nữ tử.”
Hoàng đế vốn định để lại chút bạc, rồi cho nội thị dẫn nàng đi miếu Tuệ Âm, nhưng nghe nàng kêu khóc đột nhiên liền ngừng bước chân, trong ánh mắt ấy có cảm xúc gì đó nàng nhìn không hiểu.
Sau đó Hoàng đế liền hỏi nàng có nguyện ý ủy khuất làm thiếp hay không, nàng tất nhiên là nguyện ý.
Sau này nàng vào kinh đô trở thành thị thiếp của thế tử Yến vương, nàng biết phân lượng của bản thân, chẳng qua là Hoàng đế thương hại nàng, cho nàng miếng cơm ăn, giống như mẫu thân nói, ngài cứu nàng một mạng, cho tới nay nàng thành thật giữ gìn bổn phận thật tốt, hiển nhiên điều này rất được Hoàng đế thích. Phụ thân cũng thuận nước thì thuyền lên, năm ngoái được thăng chức làm chỉ huy sức đốc sát viên ở kinh đô.
Nhìn đằng xa càng trở nên mờ nhạt, càng không thể thân cận Hoàng đế, hai mắt Lương tần mơ hồ, thừa dịp không có ai chú ý lén lau nước mắt, trong chớp mắt lại là khuôn mặt tươi cười dịu dàng, tâm nguyện của Hoàng đế chính là tâm nguyện của nàng, trước sau như một sẽ không thay đổi.
Nghĩ thông suốt vấn đề này Lương tần quay lại nhìn Thiên Tịch Dao, nụ cười trên mặt mang theo chút khiêm tốn, cười nói “Đang nói lát nữa tham gia tỷ thí chơi cờ sao? Vậy cần phải ăn điểm tâm nhiều một chút, không là lát nữa không còn sức đâu.” Lập tức nhìn mã đề cao chưa ai đụng tới, nói với cung nữa Tế Nương ở bên: “Ngươi đi phòng ăn nói đem một đĩa quế hoa cao chưng đường, cháo tổ yến, nói là ta muốn.” Hiển nhiên là muốn thêm chút thức ăn.
Tế Nương hơi sững sờ, nương nương nhà nàng vẫn luôn tuân thủ bổn phận, chưa từng có lúc ra mặt, đang do dự muốn nói gì đó lại thấy Lương tần đang nghiêm nghị nhìn nàng, Tế Nương hoảng sợ. Lương tần bình thường không hay tức giận, nhưng một khi tức giận thì rất dọa người, nàng vội vàng gật đầu, nói “Nô tỳ đi ngay.”
Xem trận tỷ thí này một hồi lâu, Thiên Tịch Dao cuối cùng cũng biết được nhân số hậu cung có bao nhiêu, Hoàng đế thật đúng là diễm phúc không cạn! ! ! Nàng đang đói bụng lắm, nhưng không có gì ăn, kết quả chờ Tế Nương một lần nữa đem điểm tâm cùng cháo tổ yến ra liền vội vã ăn, ăn xong thấy hơi ngượng ngùng, cảm thấy mình quá mất lịch sự, liền nói “Lương tần tỷ tỷ, muội đây có chút trà Long Tĩnh hảo hạng, buổi tối sẽ mang tới tặng cho tỷ tỷ.”
Lương tần che miệng cười, như là một người tỷ tỷ đối đãi muội muội, hết sức chân thành, nói “Không cần khách khí như vậy, muội thích thì ăn nhiều chút.”
Lương tần nói xong liền nhìn hướng Hoàng đế, đúng lúc thấy Hoàng đế nhìn sang bên này… , ánh mắt kia thẳng tắp nhìn chằm chằm Thiên Tịch Dao đang uống cháo tổ yến, trong đôi mắt mang theo nhu tình hiếm thấy.
Bất an trong lòng Lương tần rốt cuộc được đặt xuống.
Phương quý nhân thắng vòng tỉ thí xích đu cuối cùng, Hoàng Hậu tự mình ban thưởng cho nàng mười lượng hoàng kim, mười cuộn vải dệt, sau đó còn thưởng quyển nữ giới cùng liệt nữ truyền mà Hoàng hậu thích nhất, bảo Phương quý nhân trở về cố gắng học tập, mỗi ngày cố gắng một chút. Thiên Tịch Dao sau khi xem thật tình cảm thấy Hoàng Hậu đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Rất nhanh, tỷ thí đánh cờ nàng chờ mong đã lâu bắt đầu.
Thiên Tịch Dao khí thế cuồn cuộn, liên tiếp vô địch tiến thẳng đến trận chung kết, kết quả chờ tới lúc còn bốn người, Thiên Tịch Dao phát hiện đối thủ của mình chính là quý phi Bách thị.
Quý phi thật đúng không phải là hư danh, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, hai người khác là Liễu quý nhân và Thục phi.
Hoàng đế cùng Hoàng Hậu hiển nhiên rất hứng thú đón xem, Hoàng Hậu chỉ vào Thiên Tịch Dao nói “Thật không ngờ vị Thiên quý nhân này cũng là cao thủ chơi cờ.” Nói xong liếc nhìn Hoàng đế.
Sắc mặt Hoàng đế như cũ, nói “Chờ xem ai thắng rồi nói.”
Trong lòng Hoàng hậu có rất nhiều nghi vấn, đặc biệt vì sao Hoàng đế ngày hôm qua đột nhiên phái người đến nói với mình muốn thêm hạng mục tỷ thí này… , nhưng Hoàng đế không nói nàng cũng sẽ không hỏi, chỉ đáp, “Tất nhiên là sẽ rất đặc sắc, Bệ Hạ, chúng ta đi qua nhìn một chút đi.”
Nếu như có thể dùng ánh mắt giết người, Thiên Tịch Dao cảm thấy quý phi Bách thị sắp làm thịt nàng rồi.
Xuân về hoa nở, ánh nắng mặt trời ấm áp, mà ánh mắt quý phi lại như là tuyết lạnh trong mùa đông vậy, khiến người khác run rẩy.
Mới bắt đầu Thiên Tịch Dao còn chưa nghĩ ra, chờ nhìn thấy xiêm y trân châu Cống Đoạn màu trắng mới hiểu được, đây coi như là đụng hàng a.
Nàng thật muốn che mặt, quả nhiên y phục này không nên đem ra, quý phi Bách thị trước giờ kiêu căng, luôn cảm thấy trong hậu cung này không ai có thể so được với nàng, nàng ấy cũng có thực lực, Hoàng đế thờ ơ hậu cung hai năm, nhưng chẳng phải vẫn thỉnh thoảng đi tìm quý phi nói chuyện sao, đây chính là năng lực a.
Hiện tại mình chỉ là được sủng ái vài ngày lại ngang nhiên đụng hàng người ta như vậy, quả thực chính là tín hiệu khiêu khích.
Quý phi đang khó chịu, cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, cực kỳ muốn thắng nhanh rồi sau đó ở trước mặt Hoàng đế mời sủng, kết quả lúc nhìn thấy đối thủ là Thiên Tịch Dao liền ngây ngẩn cả người.
Ban đầu không dám tin, sau đó lại ghen ghét mãnh liệt, quý phi Bách thị quả thực khó có thể kiềm chế được, nàng nắm móng tay thật chặt, nếu không phải Triệu Lý thị ở một bên nhìn ra khác thường, gắt gao giữ cánh tay của nàng, không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì.
Quý phi giận không thể chịu được, từ nhỏ nàng đã là thiên chi kiêu nữ, ăn mặc chi phí đều là tốt nhất, ở trong kinh đô chính là hoa mẫu đơn làm người ta ngưỡng mộ, chỉ cần nàng có mặt, nếu như nàng mặc đồ sắc đỏ, sẽ không ai dám mặc màu giống như vậy. Bị quý phi căm ghét không nói, càng quan trọng hơn là bởi vì mặc cùng màu quần áo sẽ bị quý phi Bách thị so sánh giống như con gà đất, sau khi vào cung tuy rằng Hoàng đế không quá nhiệt tình với nàng, nhưng dầu gì cũng đã được thăng đến chức quý phi, tất nhiên là sẽ được mọi người vây quanh như sao quanh trăng sáng vậy.
Ai có thể nghĩ tới tiểu quý nhân này vừa mới được sủng chỉ vài ngày mà cũng dám mặc y phục giống như nàng, quả thực đúng là vô cùng can đảm.
Triệu Lý thị kéo quý phi, trên trán thấm mồ hôi, liên tiếp nhìn phía Hoàng đế, nhỏ giọng nói “Nương nương, lúc này Bệ hạ cùng Hoàng Hậu nương nương đều ở đây.”
Lồng ngực quý phi phập phồng lên xuống kịch liệt, hung hăng bóp chặt Triệu Lý thị kéo cánh tay mình, thậm chí ngay cả móng tay bấm vào trong thịt Triệu Lý thị cũng không biết, nàng chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, Thiên quý nhân này! ! Ả cho rằng ả là ai? Chẳng qua chỉ là nữ nhi của một thái y nho nhỏ, không biết dùng thủ đoạn hạ cấp gì dụ dỗ mê hoặc Hoàng đế, mạnh hơn nữ tử ở Câu lan viện* không ít!
*Câu lan viện: các kĩ nữ ở Câu Lan viện là con cái của đại thần, hoạn quan phạm tội, sung vào đây làm nghề ca hát.
“Nếu không phải vì Bệ hạ…” Quý phi ánh mắt có thể phun ra lửa, nói “Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi không thể sống mà rời khỏi đây.”
Triệu Lý thị bị bấm đau nhức, nhưng không dám la lên, cố nén nói “Nương nương hãy để ý, lúc này Bệ hạ đang nhìn, hắn thích nhất nữ tử hiền thục kính cẩn nghe theo, nếu nương nương nổi giận, dù cho trong lòng Bệ hạ có nương nương, ở trước mặt Hoàng Hậu vốn lấy nữ giới làm chuẩn mực cũng không cách nào nói thay nương nương được.”
“Trong lòng bệ hạ có ta?” Quý phi lại hung hăng bóp chặt Triệu Lý thị, lập tức bấm đến máu chảy ra, làm trên trán Triệu Lý thị mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng quan trọng là cố chịu không dám hé răng.
“Dĩ nhiên là có nương nương.” Triệu Lý thị cố gắng ôn hòa nói “Thiên quý nhân kia chỉ là tiểu môn hộ nhỏ nhoi, không có địa vị gì. Bệ hạ nhất thời bị che mắt, mới ban thưởng chất vải này làm xiêm y, chờ Bệ hạ phục hồi lại tinh thần, tất nhiên sẽ biết nương nương mới là tốt nhất .”
Quý phi thiếu chút nữa cắn nát răng, chờ móng tay tỉ mỉ chăm sóc bị gãy mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy trên cánh tay Triệu Lý thị toàn là
Quý phi thấy máu đỏ tươi kia, thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại, trên mặt lóe qua một tia độc ác, nói “Nhũ mẫu nói đúng, ta bây giờ hà tất phải chấp nhặt với ả…” Nói tới đây liếc mắt nhìn hướng Thiên Tịch Dao, lộ ra ánh mắt quỷ dị như rắc độc, “Dĩ nhiên là nghĩ biện pháp chỉnh cho nửa chết nửa sống.”
“Có thế chứ.” Triệu Lý thị thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, nói “Nương nương uống ly nước trà, ổn định tâm trạng.”
***
Quân cờ đều được làm từ ngọc thạch mượt mà trong suốt, rất đẹp, nếu là bình thường Thiên Tịch Dao thấy bàn cờ đẹp như vậy dĩ nhiên là muốn thưởng thức một phen, nhưng là lúc này nàng không có tâm tình gì, chỉ muốn thắng nhanh cuộc tỷ thí này, bởi vì quý phi Bách thị ngồi ở đối diện giống như rắn độc nhìn nàng.
Loại ánh mắt tàn khốc này chiếu tới, không phải là ai cũng có thể chịu đựng a.
Thiên Tịch Dao trong lòng hiểu được Quý phi căm hận mình không chỉ có vấn đề đụng quần áo, còn vì Hoàng đế mấy ngày liên tiếp sủng ái nàng đây?
Nghĩ như vậy, động tác Thiên Tịch Dao chơi cờ càng thêm nhanh rất nhiều, nước chảy mây trôi lưu loát liền một mạch, áp chế quý phi. Quý phi trong lòng đang đè nén căm giận ngút trời, lại thấy trên bàn cờ mình bị chèn ép liên tiếp bại lui, quân cờ màu trắng trong tay càng ngày càng ít, sắp cắn nát răng, nói “Thiên quý nhân, thật đúng là một tay chơi cờ giỏi a.”
Nếu là người khác nhìn thấy dáng vẻ quý phi như vậy phỏng chừng đã sớm sợ hãi, nhưng là Thiên Tịch Dao lại càng ngồi nghiêm chỉnh, nàng nghĩ rõ ràng, nếu như lúc trước nàng biết quý phi mặc bộ này nàng nhất định sẽ không mặc, miễn cho phức tạp, nhưng là bây giờ chuyện đến nước này nàng đã là bị ghi hận, cớ gì còn phải nhượng bộ? Làm quý phi cảm thấy mình yếu đuối có thể lấn áp?
Thiên Tịch Dao ngược lại tâm thần ổn định, khiêm tốn cười, nói “Chẳng qua là quý phi nương nương nhường mà thôi.”
Nhìn vẻ mặt Thiên Tịch Dao cười giả dối, quý phi thiếu chút nữa không nhịn được vứt con cờ xuống mặt ả, nếu không phải tay của Triệu Lý thị đặt tại đầu vai của nàng thì nàng thật sự không nhịn được.
Chỉ là loại tức giận này đến lúc Thiên Tịch Dao làm cho nàng thua đến một quân cũng không còn dư lại, rốt cuộc bạo phát ra.
Hai bên trái phải đã bắt đầu bàn luận xôn xao nói “Không phải nói quý phi nương nương cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông? Sao ngay cả nữ nhi thái y Thiên quý nhân cũng không thắng được?”
Một thanh âm lành lạnh khác lại vang lên “Ai, khẳng định là quý phi nương nương chúng ta hạ thủ lưu tình.” Nói tới nói lui đều là trào phúng.
“Đúng vậy, quý phi nương nương chúng ta là cao nhân, đương nhiên là không muốn giằng co cùng một nữ nhi thái y.”
Những lời này giống như là một cái tát đánh mạnh mặt quý phi Bách thị, nàng ta cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, như bị sét đánh vậy, tất cả lửa giận sóng to gió lớn xông lên đầu, mê hoặc ánh mắt của nàng ta, không thể suy nghĩ thêm nữa. Nàng hận, hận muốn giết chết Thiên quý nhân trước mắt, nàng không chút do dự cầm lấy cốc trà bên cạnh bàn hắt tới chỗ Thiên Tịch Dao
Nước trà vừa mới ngâm, nóng hổi hầm hập, rơi vào trên người thì biết rõ sẽ là tình huống gì, mà quý phi nhắm chính xác gương mặt Thiên Tịch Dao, có thể thấy được cực kỳ tàn nhẫn.
Tất cả những điều này tới quá đột ngột.
Thiên Tịch Dao tuy rằng biết mình thắng sau này quý phi chắc chắn sẽ không để yên, nhưng là biểu tình vẫn ẩn nhẫn, sao đột nhiên lại như vậy? Đây đang ở trước mặt Hoàng đế cùng Hoàng Hậu, chẳng lẽ nàng ta không sợ bị trách phạt?
Nước trà nóng, có màu xanh nhạt, Thiên Tịch Dao cảm thấy động tác kia như chậm lại, nước từ trong chén tràn ra, sau đó từ từ hắt tới chỗ nàng, mà nàng giống như bị người kim chế, mở to hai mắt không động đậy.
“A, chủ tử cẩn thận!” Cầm khăn mà đứng ở bên kia Hương nhi nhịn không được hô.
“Thiên muội muội!” Tề chiêu nghi đứng xa, tuy rằng gắng sức qua đây, nhưng là hiển nhiên đã không còn kịp rồi.
Lương tần vẫn là ngồi tại chỗ, nàng ngây ngẩn nhìn mọi chuyện phát sinh, chỉ cảm thấy…lá gan của quý phi chẳng phải quá lớn rồi sao? Ánh mắt của nàng không tự chủ nhìn về phía Hoàng đế.
Bàn cờ đặt ngay dưới ghế cao nhất, cách Hoàng đế cùng Hoàng Hậu chỉ có mười bước, tiện cho Hoàng đế cùng Hoàng Hậu nhìn, về phần Thái Hậu, đã sớm lấy cớ thân thể mỏi mệt mà trở về.
Lương tần nhìn chỗ Hoàng đế ngồi trống không, mà cùng với tiếng thét chói tai mọi người, khi nàng ổn định lại tâm trạng lần nữa liền nhìn thấy Hoàng đế ôm Thiên quý nhân, mà cánh tay hắn ướt nhẹp…
Sau đó lại kêu vài tiếng “Bệ Hạ, ngài có bị bỏng không?”
“Người đâu! Gọi ngự y!”
“Quý phi, ngươi đã làm chuyện tốt rồi!” Đây là thanh âm nghiêm nghị của Hoàng Hậu, giống như nổi tuyết giữa trời đông giá rét, làm người ta cảm thấy cả người lạnh như băng.
Lương tần bước nhanh tới, lòng lại dậy sóng… , trong lòng Bệ hạ quả nhiên là có nàng ấy.
Thiên Tịch Dao đều không biết chuyện xảy ra như thế nào, chờ lúc nàng phản ứng kịp đã sớm ở trong ngực Hoàng đế, lồng ngực cứng rắn, cánh tay mạnh mẽ, giống như một bến cảng an toàn, đem nàng bảo hộ ở bên trong, giờ phút này tiếng gió, tiếng người đều bị bỏ lại ở ngoài, giống như bây giờ chỉ có hai người. Nàng sững sờ một lúc lâu mới nhìn Hoàng đế, khuôn mặt hắn tuấn mỹ có chút tái nhợt, chỉ là một đôi ánh mắt xinh đẹp như mực ngọc kia vậy mà lại cất giấu sự lo lắng.
Hoàng đế lo lắng cho nàng?
Thiên Tịch Dao hơi mê man, đúng lúc này nàng nghe được thanh âm của Hoàng Hậu, “Thiên quý nhân, Bệ hạ bỏng cánh tay.” Ý tứ rõ ràng, đó chính là ngươi không có việc gì thì mau dậy đi.
“A!” Thiên Tịch Dao vội vàng giãy ra từ trong ngực Hoàng đế quả nhiên thấy trên cánh tay Hoàng đế ướt nhẹp, Hoàng Hậu đang cẩn thận kéo tay áo rộng ra, bên trong da thịt đỏ bừng, thậm chí còn nổi bọt nước.
Một bên mọi người vây quanh thấy chỗ bị phỏng đều lộ ra tiếng hít khí kinh hãi, ngự y rất nhanh đã tới.
Trong ba bốn ngự y bất ngờ có thân ảnh Thiên Thu Bạch, đó là phụ thân của Thiên Tịch Dao.
Thiên Thu Bạch mặt dài, sáng sủa sạch sẽ, khí chất ôn nhã, lời nói nhỏ nhẹ, làm người trước giờ ôn hòa, lại thêm y thuật cao minh, ở viện thái y nhân duyên rất tốt với đồng nghiệp, lúc này, ánh mắt của ông không tự chủ tìm kiếm nữ nhi trong đám người, nghe nói hôm nay tiết Hàn Thực tất cả tần phi đều tham gia, kết quả ông thấy ở bên người Hoàng đế là nữ nhi bảo bối của ông.
Đôi mắt ngấn lệ của ông nhìn bóng dáng của con gái, cảm thấy chợt như mộng… , nhưng là Tịch Dao của ông sao lại có dáng vẻ mất hồn mất vía thế kia?
Một bên Lý thái y nói “Thiên huynh nhanh chút.”
Thiên Thu Bạch không dám nhìn lâu, cúi đầu đi theo Lý thái y tới.
Hoàng đế bị thái y vây quanh đến một bên băng bó miệng vết thương, quý phi quỳ trên mặt đất lạnh run, nàng không nghĩ sự tình sẽ biến thành như bây giờ.
Nàng rõ ràng hắt Thiên quý nhân, sao lại biến thành Hoàng đế?
Tuy rằng nàng bị tức giận che mắt, nhưng là theo bản năng vẫn còn có chút so đo, Thiên quý nhân coi như là mấy ngày nay được sủng ái thì thế nào? Ả ăn mặc y phục giống như nàng chính là đại bất kính, hơn nữa ả trả lời không tập trung, không khiêm tốn, nàng hắt nước nóng vào mặt ả, Hoàng đế cùng Hoàng Hậu hỏi tới liền nói trước đó ả ta ăn nói xấc xược là được rồi.
Nàng không tin Hoàng đế sẽ vì một cái quý nhân nho nhỏ làm cho mình xấu hổ.
Tề chiêu nghi cùng Hương nhi đi đến bên người Thiên Tịch Dao, đồng thanh hỏi “Chủ tử ( muội muội ) có sao không?”
—Hết chương 25—