Sủng Phi Khó Làm

Chương 6


trước sau

Editor: Nhan Đình Y (mem mới)

Beta-or: Lina Lê

c9878be2618036984a66e27c82cbdfce5be84bd03023a-vZe3rB_fw658

Chương 6

Sáng sớm, mặt trời vừa lên, toàn bộ Long Khê điện đều đắm chìm trong một mảnh sương mù, các cung nữ y phục xanh biếc, buộc dải lụa đỏ nhạt, im lặng canh giữ ở ngoài phòng ngủ của Long Khê điện, chờ rửa mặt chải đầu cho hoàng đế vào triều buổi sáng.

Vạn Phúc đứng ở dưới mái hiên, cảm thấy hôm nay cũng thật lạnh lẽo, làm cho xoang mũi toàn hơi lạnh, sao ban ngày rồi mà nhiệt độ lại như vậy. . . . . . , cái thời tiết chết tiệt, buổi sáng hắn liền ăn một chén cháo thịt, còn là đồ ngày hôm qua hoàng đế thừa lại, nhưng mà húp vào có phần vội, lúc này còn thấy đầu lưỡi bị phỏng thật khó chịu.

Nhưng mà trong chốc lát, một cung nữ dáng dấp mi thanh mục tú đi tới, nói, “Vạn công công, ta xem chừng sắp đến giờ.”

“Bệ hạ còn chưa tỉnh?” Vạn phúc cười tủm tỉm nhìn Tú Châu nói, thì ra cung nữ này là ti nghi* bên cạnh hoàng đế.

*Ti nghi: người điều khiển công việc, sắp xếp hoạt động cho một người nào đó, dạng như quản lý ấy.

Tú Châu gật đầu , có chút khó xử nói, “Bệ hạ sớm tỉnh, chỉ là . . . . . . , không biết sao lại không đứng dậy.”

Vạn Phúc lúc này cười không nổi, mấy ngày liên tiếp sủng hạnh Thiên quý nhân còn đỡ, nếu thức dậy chậm trễ, vậy cũng thật là tội lớn, hắn sốt ruột đảo quanh ở dưới mái hiên, Tú Châu cũng rất sốt ruột, nghĩ nghĩ nói, ” Vạn công công, có lẽ ngươi nên đi nhắc nhở bệ hạ nên rời giường đi? Ai cũng biết ngươi ở trước mặt bệ hạ là người đắc lực nhất, lời nói của ngươi có lẽ bệ hạ sẽ nghe.” Tú Châu ra sức nói lời tâng bốc Vạn Phúc,  rất sợ hoàng đế thật sự lâm triều chậm trễ, dù sao cũng phải có người làm vật hi sinh nha.

“Tú Châu muội muội, ngươi đây là đem ta đẩy vào hố lửa mà, ai cũng biết bệ hạ ghét nhất người sai bảo ngài.” Vạn Phúc còn nhớ rõ mấy ngày trước đây bởi vì hỏi hoàng đế sau khi bãi triều có trở về Long Khê điện hay không, chọc hoàng đế nổi giận, Kì Thanh đế không giống người khác, có chủ trương riêng, cũng hận nhất có người trói buộc, thời điểm mới vừa đăng cơ lúc ấy dùng bữa, án theo quy củ mỗi món sẽ chỉ gắp ba lần đũa, nhiều hơn sẽ cho mang đi, kết quả lão thái giám kia mới chỉ xin bệ hạ hãy tiết kiệm, đã bị Kì Thanh đế tức giận đạp một cước, đám người hầu hạ bữa tối kia thay đổi phân nửa, chết liền chết, bắt gian liền bắt giam, dọa mọi người ai cũng không dám nói cái gì nữa.

Có người còn đem chuyện này đến cáo trạng trước mặt Thái hậu, nói hoàng đế hành động không tuân theo quy định tổ tiên, Thái hậu liền đem người đi phơi nắng, chờ người nọ đứng phơi nắng dưới mặt trời đến khi miệng lưỡi khô khan khủng khiếp liền kéo tới hỏi, rốt cuộc trong hoàng thành này ai là Thiên Tử? Người nọ sợ đến cả người đầy mồ hôi lạnh liền chán nản lui xuống.

Tú Châu nhìn Vạn Phúc, Vạn Phúc nhìn Tú Châu, hai người hết đường xoay xở, không ai nguyện ý làm vật hi sinh, cuối cùng hai người thương nghị vẫn là nên đi thôi, không ai được lấy người khác làm đệm lưng, có chết thì cùng chết.

Kết quả vừa mới tiến đến tẩm cung, liền nhìn thấy hoàng đế đang bước từ trên long sàng xuống, động tác đó thật cẩn thận a, thật ôn nhu a, sợ đánh thức người ở bên trong, ngẩng đầu thấy hai người bọn họ còn làm động tác không được phát ra tiếng động.

Dáng này làm cho Vạn Phúc cùng Tú Châu đơ toàn tập!

Cuối cùng hoàng đế ở phòng bên cạnh rửa mặt chải đầu, thay đổi quần áo, sau đó liền thượng triều, nhưng khi đi còn dặn, không cần đánh thức Thiên quý nhân, để cho nàng ngủ thật ngon.

Lúc này Vạn Phúc mới hiểu được, thì ra không rời giường là sợ đánh thức Thiên quý nhân?

Bây giờ trên triều rất náo nhiệt, mấy ngày nữa là lễ Hàn Thực, hàng năm vào lúc này hoàng đế đều tổ chức hội đá cầu, kêu gọi thanh niên tài tuấn ở kinh thành thể hiện bản lĩnh, luận thắng thua, người thắng có thể được hoàng đế tự mình khen ngợi, ai nấy đều xoa tay mặt mày rạng rỡ ở trước mặt Hoàng đế.

Mọi người thảo luận rất náo nhiệt, trước kia hoàng đế rất thích hội đá cầu, bởi vì bởi vì trước khi hắn đăng cơ đá rất tốt, đội của hắn hàng năm đều thắng, trước đây trước mặt tiên đế khoe tài không ít, kết quả lúc này lại có chút không không thích thú.

Lúc sau khi hạ triều, hoàng đế đứng ở cầu Kim Thủy, nhìn lá cây phía trước ở trên mặt phiêu đãng, tâm tình có điểm bi tráng, nhịn không được nói, ” Lạc diệp lưu phong hướng ngọc thai, dạ hàn thu tư động phòng khai. Thủy tinh liêm ngoại kim ba hạ, vân mẫu song tiền ngân hà hồi. . . . . . Khả liên quan dạ thiền quyên ảnh, chính đối ngũ hậu tàn tửu chi”

*Đây là một đoạn thơ nằm trong tập ”Cổ ca” (Bài ca cũ) của Thẩm Thuyên Kỳ. Ta ko tìm được bản dịch của đoạn thơ này nên đành chịu, đại ý chung là đoạn thơ miêu tả cảnh thu sầu muộn.

Vạn Phúc nhìn hoàng đế ngâm thơ cổ thành bi tráng liền không hiểu, nhịn không được suy đoán, có lẽ nào tới lễ Hàn Thực* rồi à, Thiên quý nhân hầu hạ không thích hợp lắm, đến nỗi…xuân bi thu thương như thế?

*Tiết Hàn Thực : tiết trước Thanh Minh một ngày.

***

Thiên Tịch Dao ở Long khê điện đã nửa tháng, làm cho nữ nhân hậu cung chờ đợi hoàng đế sủng hạnh đều hận cắn hàm răng, đặc biệt là Quý phi Bách thị, nàng gần như là khó có thể áp chế sự ghen tỵ của mình. Nhưng mà cũng may lễ Hàn Thực rất nhanh đến, đây là ngày hội trước lễ Thanh Minh, bình thường trong tổ chức hội Thiên thu, hoàng đế còn có thể tổ chức hội đá cầu, rất là náo nhiệt, thời điểm đó hoàng đế nhất định là cùng một chỗ với hoàng hậu, Thiên Tịch Dao nếu ở Long Khê điện sẽ không thích hợp, buổi sáng hôm nay, Thiên Tịch Dao thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, kỳ thật lúc nàng thu dọn đồ đạc vô cùng vui vẻ, lúc đến tay không, thế nhưng khi đi lại có vài cái rương lớn, bên trong không chỉ có rất nhiều trang sức, còn có chong chóng a, cửu liên hoàn a, toàn là các loại đồ chơi tinh xảo a.

*Cửu liên hoàn:

cửu liên hoàn

Hoàng đế sáng sớm liền vào triều, Vạn Phúc ở lại tiễn bước Thiên Tịch Dao, Vạn Phúc đến bây giờ vẫn không rõ Thiên Tịch Dao là loại người như thế nào, theo đạo lý Thiên Tịch Dao được sủng ái như vậy sao không năn nỉ hoàng đế để thu vào thêm vài vật phẩm? Bởi vì vật phẩm của quý nhân này thật sự rất kém, nhưng mà Thiên Tịch Dao vô tâm vô phế không giống ai, khi hoàng đế ban thưởng đồ vật này nọ liền vui tươi hớn hở thu nhận, quay đầu liền ôm vào gắt gao như sợ bị người lấy đi, ám hiệu vài lần cũng không thấy đeo vào, chỉ có hoàng đế cũng không tức giận coi như là Thiên Tịch Dao thích đồ Hoàng đề ban cho nên giữ thật chặt, tiếp tục ban thưởng đồ

vật đồ vật này nọ, cứ như vậy tới tới lui lui đi đến khố phòng mang đi đồ vật này nọ, Phùng Xuân trông coi khố phòng thậm chí khóc như chết.

Chờ thu thập đồ đạc xong Thiên Tịch Dao không hề lưu luyến bước đi, Vạn Phúc đợi lúc lâu cũng không thấy Thiên Tịch Dao để lại lwoif nhắn cho hoàng đế, nhịn không được tiến lên hỏi, “Thiên quý nhân, ngài không nói gì với bệ hạ sao?

Nhìn ánh mắt chờ đợi của Vạn Phúc, Thiên Tịch Dao rất nhanh liền kịp phản ứng nói, “Tạ ơn bệ hạ ân điển.”

Vạn Phúc vẫn chờ Thiên Tịch Dao tiếp tục nói cái gì đó cảm động hơn, kết quả Thiên Tịch Dao chớp mắt nhìn hắn, dáng vẻ ta nói xong rồi, làm cho Vạn Phúc buồn bực muốn chêt, nghĩ thầm rằng tâm vị này cũng thật rộng rãi.

Chờ Thiên Tịch Dao trở lại Tử Đằng Uyển, Hương Nhi một bên giúp Thiên Tịch Dao sắp xếp đồ đạc một bên không nhịn được hỏi, “Chủ tử, vừa rồi ý tứ của Vạn công công kia. . . . . ., chủ tử ngươi thật sự là không biết hay giả vờ không biết? Bệ hạ đối với chủ tử thật sự rất tốt.” Hương Nhi cũng không cảm thấy Thiên Tịch Dao là người xem không hiểu vẻ mặt người khác, thời điểm ở nhà phu nhân có nói, Tam tiểu thư thật ra rất thông minh, nhưng không thích động não mà thôi.

Thiên Tịch Dao đang xem một đôi vòng tay long phượng vàng ròng, nghĩ thứ này thật là đẹp, nhưng không đặc ruột, nàng thà có đặc ruột , ăn một bữa hạt dẻ kê tốn mười hai bạc, vòng tay này nhiều nhất cũng chỉ ăn được một tháng, liền nghe được lời của Hương Nhi, thản nhiên nói, ” Ta không phải thiên tư quốc sắc, ngày mai, bệ hạ còn nhớ ta hay không còn chưa biết đâu.”

Hương Nhi mếu máo, nhưng không nói gì, nàng cảm thấy chủ tử nhà mình quá coi thường bản thân, ánh mắt hoàng đế nhìn Thiên Tịch Dao, người ngốc còn có thể nhìn ra được, tuyệt đối là một loại yêu thích sâu sắc, hơn nữa, nàng cảm thấy chủ tử nhà nàng là tốt nhất, không ai bì nổi.

Hoàng đế trở lại Long Khê điện là vào buổi tối, hắn theo thói quen hướng tới giường nhìn, thường thì Thiên Tịch Dao sẽ theo thói quen làm tổ ở trên giường đọc thoại bản (*) và vân vân, có đôi khi nàng còn có thể chọc hắn cười, cười rộ lên âm thanh thanh thúy dễ nghe, kết quả hôm nay có vẻ cực kì trống trải, hoàng đế sửng sốt trong chốc lát mới nhớ đến hôm nay Thiên Tịch Dao đã trở về.

(*) thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Vạn Phúc đứng im như người gỗ, sợ hoàng đế hỏi tới chuyện của Thiên Tịch Dao, nói như thế nào a, một câu cũng không để lại, chỉ nói tạ ơn bệ hạ, hắn nghe cũng cảm thấy không có ý nghĩa.

Hoàng đế ngồi ăn cháo thịt, hắn rất thích ăn cháo, bên trong phòng ăn còn dự phòng hơn mười loại hắn thích, mỗi ngày đều đưa lên để ăn khuya, kết quả cháo vừa ăn xong liền buông muỗng, dường như rất không yên lòng, Vạn Phúc nhìn thấy cũng không biết nói cái gì.

Thật ra nửa tháng này đến Vạn Phúc cũng có thói quen có Thiên quý nhân đang ở đây, hắn cũng không rảnh đi suy nghĩ rốt cuộc tại sao hoàng đế lại coi trọng Thiên quý nhân. . . . . . ., chỉ là hoàng đế sai hắn làm đã đủ mệt, lúc thì đặt mua cài này cho Thiên quý nhân, lúc thì lại đi tìm thoại bản và vân vân, nhưng lúc này người đi rồi, hắn lại bắt đầu suy xét, rốt cuộc là hoàng đế nhận thấy Thiên quý nhân có chỗ nào tốt?

Tài học không bằng hoàng hậu, bộ dạng không bằng quý phi, ôn nhu nhàn thục không bằng Thục phi Từ thị, tóm lại cũng không phải người phù hợp nhất, duy nhất một kiểu, sức ngủ thật lợi hại a, không ai sánh bằng, một ngày mười hai canh giờ nàng có thể ngủ đến tám canh giờ, Vạn Phúc nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, cuối cùng nhớ tới câu nói ở quê mình, trong mắt rùa chỉ có đậu xanh*, lập tức âm thầm khinh bỉ bản thân, bệ hạ tại sao có thể so sánh với rùa chứ, hơn nữa cho dù là rùa đi nữa khẳng định cũng là con tôn quý nhất.

*Nguyên văn: Vương bát khán lục đậu khán thượng nhãn. Vương bát là con rùa, mắt của con rùa chỉ to cỡ hạt đậu, đặt một hạt đậu trước mặt nó, trong mắt nó sẽ chỉ có mỗi hạt đậu mà thôi. Ý của Vạn Phúc là trong mắt Hoàng đế chỉ có mỗi Thiên Tịch Dao là hợp ý thôi.

Hoàng đế ăn cháo xong, sau khi súc miệng liền hỏi Vạn Phúc, “Thiên quý nhân đi khi nào?”

Vạn Phúc nghĩ thầm, thật sự cái gì đến liền đến, hỏi đến cái này, vội vàng thật cẩn thận trả lời, “Buổi sáng liền đi.”

“Ừ.” Hoàng đế có vẻ thất vọng, lại hỏi, “Kia có nói cái gì không?”

Vạn Phúc do dự trong chốc lát cũng không biết nói như thế nào, cuối cùng thấy sắc mặt hoàng đế càng ngày càng khó coi, vội vàng cúi đầ nói, “Đã nói tạ ơn bệ hạ.”

Hoàng đế nhìn Vạn Phúc, không nghi ngờ, Vạn Phúc lúc này nào dám cùng hoàng đế đối diện a, đầu càng lợi hại thấp hơn, hắn mặc dù là người ngoài huênh hoang, hai mặt ba lời, nhưng quay đầu lại luôn là một lòng trung thành không đổi với hoàng đế, sẽ không thêm mắm thêm muối nói chút lời không thật.

Vạn Phúc nhìn biểu tình của hoàng đế liền biết, sắc mặt hắn dần dần nặng nề, rất lâu cũng không có nói chuyện.

Vạn Phúc cảm thấy được hoàng đế lúc này quả thật là đang mất hứng.

—Hết chương 6—


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện