_được vậy mời công tử ra thơ_Lăng Lạc Trần nhìn cây đàn rồi đến trước mặt àng ngồi xuống
_.... ....._nhìn hắn sao con người này có thể ở đâu “tạ”chỗ đó cũng được nhỉ?_ ừm.._nhìn khung cnahr xung quanh lại nhìn từng tấm màng, Tuyết lại nhớ tới bài thơ của Trần Nhân Tông đã đọc:
“Nguyệt vô sự chiếu nhân vô sự
Thuỷ hữu thu hàm thiên hữu thu”
(Dịch: trăng sáng soi người nhàn nhã, nước mùa thu bào hàm cả trời thu)
_ừm…….ta nhất thời không nghĩ ra có được hay không thêm một vở?_LẶng LẠc Trần nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên, bên cạnh đó cũng không kém phần hiếu kì, tuy thế nàng không thể nhận ra vì hắn chỉ hơi liếc qua nàng ròi cúi mặt nhìn đàn
Hai câu của Nguyệt Hoa Tuyết cũng đã làm mọi người ở đấy biết nên im lặng, họ không nghĩ tiểu huynh đệ kia lại giấu tài nghệ của mình.
Trong khi đó Tuyết chỉ đưa ánh mắt xa xăm trong lòng lại thầm tha: “Xin lỗi, nhưng thơ của ngài quá hay nhìn khung cảnh thì thoát ra của miệng”_thật sự bài thơ này nàng đi dạo trên mạng rảnh rỗi không có gì làm lại xem chút về thơ hay ý đẹp, bài thơ này cũng chỉ lướt qua không hiểu có ai từ nào hay không thôi.
Nhưng mặc kệ, có sai tối về thắm hương vái tạ tội bây giờ giải vây trước đã, nghĩ một lát lại nhìn về bức màn: “Trần Nhân Tông tiên sinh xin tạ tội.”
“Dạ khí phân lưu nhập hoạ bình,
Tiêu tiêu đình thụ báo thu thanh.
Trúc đình vong thích hương sơ tận,
Nhất nhất tùng chi võng nguyệt minh”
(Dịch: Khi đêm chia hơi mát