_cầu hôn sao?ai thế?_ngước mặt lên nhìn Thiếu, lại ra chất giọng lạnh tanh
_ra ngoài đi rồi biết….._thật sự Sở Dương Thiếu hắn thấy tiếc nụ cười lúc nảy của nàng….
_ân_rời khỏi ghế, nàng rất háo hứng như thế lại muốn xem ai lại có thể lấy một soái ca sắp tới đây, có lẽ là Nguyệt Thư THư, nàng ta cũng rất đẹp a
~_Hoa Tuyết.._đứng phía sau nàng, giọng nói trở nên nghiêm túc
_...ân…_quay sang, hơi giật mình nhìn vào ánh mắt kia, có ý gì,nó như rất có chuyện không tốt xảy ra, nàng chưa bao giờ nhìn thấy khi mới gặp hắn, chuyện gì sao?
_...ta…không tốt sao?
_...gì?...
_nếu như khi nàng ghét ta nàng có bỏ ta đi theo người khác?
_...hả…theo người khác? Ý ngươi là sao? Tại sao lại bỏ người_Nhìn nhìn hắn bước tới gần hơn, nhìn thẳng vào mắt hắn, ta không biết có một ngày ta có thể ghét ngươi hay không nhưng_ Sở Dương Thiếu ngươi là phu quân của ta cũng như đã là người của ta, ngươi tốt như thế làm sao ta bỏ ngươi?
_thật chứ?!!!
_ân
_ân vậy đi nhanh thôi sẽ không để tể tướng đợi lâu_phút chốc khuôn mặt kia lại tươi cười rồi kéo tay nàng chạy về phía đại sảnh
_..._tuy không hiểu ý của hắn lắm nhưng bây giờ hiếu kì về cuộc cầu hôn kia lại hấp dẫn nàng hơn
………………………………………………………………………………………………phân cách……………………………………………………
* Đại sảnh*
Không khí trở nên khẩn trương, trên ghế gỗ vị trí cao là Nguyệt Dương Phù sắc mặt có chút trầm xuống bất quá khí thế kia lại lấp đi sự lo lắng trong lòng, bên trái là ba con trưởng Phong-Ngâm-Tịch nhìn các hòm sính lễ giữa phòng người kia lại là Bạch Thiên Di, họ không hiểu bọn hắn chỉ trêu chọc muội muội bây giờ lại có tên họ BẠch này nhảy vào nữa…này có hay không tiểu muội của bọn họ không còn quan tâm đến họ nữa. Bên phải là nhị phu nhân cùng hai tiểu nữ của bà Thư Thư- Song Song với vẻ mặt chỉ chờ xem kịch hay. Giữ sảnh trải thảm đỏ là những hòm gỗ chất đầy tơ lụa và vàng bạc quý hiếm, cùng một cặp lưu ly (loại ly bằng ngọc thạch chạm khắc tinh xảo)
(Chạng VẠng: cái này mình không quen lắm, có người dịch nó là bình thuỷ tinh có người nói là bằng ngọc thạch. Nên mình sử dụng ngọc thạch cho sang ^.^)
*CỘC CỘC*_ tiếng bước chân ngày một gần không gian yên ắng trở nên có gì đó u ám, Dương Phù ngồi trên ghế cao thật chán nản, lúc trước nếu ông không cho Nguyệt Hoa Tuyết đến hội thi thơ thì sẽ không có chuyện hôm nay. Mới ngày trước nàng rời hội về, sang ngày sau tin đồn bên một số nho sĩ có một công tử tuổi trẻ tài cao đã làm thơ, đã dám thách đấu với Lăng công tử vừa làm nhạc có ý thơ, rồi cuối họ lại hoà nhau. Lúc đầu ông không nghĩ là Hoa Tuyết nữ nhi chỉ ở biết