_...._Hà Hồng Yên(nhị phu nhân) đứng trần người sau khi nghe Nguyệt Hoa Tuyết nói tới chuyện gì đó về thú sủng, không lẽ con tiểu nha đầu này biết chuyện gì sao?
Bình tĩnh, không được nếu là lời nói vô tâm của con oa nhi kia bà sẽ không tự mình vào hố thì bao công sức của bà bỏ bao năm qua như nước đổ. Vội lấy khăn lau che mặt giả khóc, thật ra che đi thái độ bất thường của bà. Sau khi cố chấn an xong lại nhìn về hướng rơi đi của xe ngựa, gọi vọng đi_Tuyết Nhi nhớ giữ sức khoẻ….hức hức hức….nhị mẫu nhớ con.
Ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng khóc vọng lại, Cửu Nha chà xác cánh tay mình lại liếc sang nhìn tiểu thư, vẫn thế bình thản đến thế, nàng thật cảm phục sức miễn dịch của nàng(Hoa Tuyết).
Thật ra bao nhiêu da gà da vịt trên người nổi lên hết rồi TT~TT, nhưng vì hình tượng nàng cố nhịn,.... nhịn xuống trời cao biển rộng, nhưng sâu trong thâm tâm lại muốn buồn nôn “nhị mẫu nhớ con”??.tốt nhất bà ta nên tự nhớ mình………..(chạng vạng: tỷ còn nhớ tới hình tượng của mình á???!! =.=).
Đi được hai canh giờ, xe ngựa tuy đầy đủ tiện nghi, nội thất như một căn phòng thu nhỏ, nhưng cứ hết ăn lại nằm, hết nằm lại ngồi thế này cơ thể nàng không nhẽ bị nhão ra mất.
Ngồi dậy đưa tay vén bức rèm lên, gió mát ùa vào làm phất phơ vài sợi tóc loạn, nắng ấm nhảy nhót trên khung gỗ, xa xa lại nhìn thấy khói trắng bốc lên từ căn bếp của nhà dân nào đó dưới núi, bên kia nhưng đám mây lững thững trôi nhẹ phủ cả trên đồi. Nhìn bầu trời cao vợi, bên đường còn có những cây cổ thụ cao xa kia, Tuyết có thể cảm thấy được khung cảnh yên bình kia đã và sẽ bỏ lại phía sau nàng, những ngày tháng ở phủ thừa tướng ấy…
Thôi thôi nào, nàng lại nghĩ gì nữa rồi, rảnh rỗi một chút lại nghĩ lung tung, nè đưa mắt về phía cao trên kia xem con chim nhỏ đuôi sặc sỡ đang nhảy cùng hót líu lo kia, này trong bụi cỏ, trong bụi cỏ nè nhìn xem những khối thịt nhỏ mắt lấp lánh ngập nước đang mở tròn đôi mắt nhìn người đi đường sau lùm cây, này khung cảnh này không đẹp sao, này nếu có Khải…….
Khoé miệng bất giác lại thêm nụ cười tự giễu, lại nghĩ nữa rồi, thôi thôi bỏ đi, chính nàng muốn nghĩ làm cách nào dừng suy nghĩ đây??
_tiểu thư…_một thanh niên nhỏ thúc ngựa lại bên xe ngựa, lên tiếng, hắn thấy nàng, cô tiểu thư kia cứ như thế đang tâm tình với chính mình, nhìn cảnh vật xung quanh, hắn thật không biết nàng đang buồn?_tiểu thư, người đi đến học viện nơi đó sẽ có rất nhiều công tử, tiểu thư, người không cần lo lắng. Còn có các thiếu gia cùng tứ tiểu thư cùng bát tiểu thư nơi đó người xem như không xa nhà đi!!
_....ân đúng tiểu thư, gió lạnh nàng nên vào trong…_Cửu Nha tiếp lời, thật nàng nên đa tạ một tiếng người kia, mỗi khi tiểu thư nghĩ ngợi như có một luồn khí lạnh bao trùm người nàng, khiến người khác không dám tới gần ngay cả nàng là một cái cấp chiến sĩ vậy mà….nàng nên nói tiểu thư là phế vật hay là nàng (Cửu Nha) tệ hơn cả phế vật đây?
_ân…nơi này rất đẹp không sợ gió lạnh a~_mỉm cười nhìn Cửu Nha rồi lại quay sang nhìn Trung Bảo_cận vệ của nàng_đa tạ
_...là tiểu thư…._sau lại thả ngựa chạy chậm lại hắn không muốn che mất tầm mắt ngắm cảnh của nữ oa này
Trên đoạn đừng, một kiệu hai loài gọi ngựa lại giống quái thai, trong kiệu hai nữ nhi, bên ngoài ba nam tử.
Đoạn đường đi vẹn dẹn chỉ có năm người theo đoàn, người cầm cương Lạc Hưng ngồi phía đầu kiệu tay đung đưa cương ngựa bắt kịp với tốc độ của người đi trước LẠc Vinh huynh đệ sinh đôi của hắn, cũng không quên thả tốc độ không muốn bỏ rơi người phía sau Trung Bảo.
Ngắm cảnh một chút thấy lạnh người, Tuyết mới thả rèm ra nằm lại trên nghế dài, đọc sách nhờ ánh sáng của hoá thạch quang xe ngựa như một khung cảnh bình thường ánh sáng không thiếu hơn đèn điện. Nàng có nhìn sao cũng không ra tâm trạng của ba người cận vệ ngoài kia, nhưng có