Sáng hôm sau, Tuyết dậy rất sớm, ngắm khung cảnh mặt trời mọc ở rừng,( thực chất chỉ do thối quen, nàng không thể ngủ nướng trong buổi sáng khi con dao đang cờ trước cổ). Nhìn sang nhóm người Bạch Thiên Di, giờ thì nàng cũng không có tâm phá giấc ngủ của họ, nhìn xuống dòng nước trong vắt kia, đứng dậy rời đi
_cô nương..._nàng định rời đi sao?
_có duyên sẽ gặp_quay đầu cười nhẹ nhìn hắn rồi ấn gót chân biến mắt
_....._chỉ mới gặp, không thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng lại nhìn thấy nụ cười cùng đôi mắt như ngọc kia, có lẽ có duyên sẽ gặp...bất giác khóe miệng nhẹ cong lên một đường tuyệt mĩ
_công tử..._lúc này hai người kia cũng thức, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng lại thiếu một người...
_tỉnh rồi, mau sửa soạn về thôi_Thiên Di không nói thêm phất tay, nhưng mắt vẫn hướng về phía người nào đó đã rời đi “có duyên sẽ gặp”
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......phân cách.... ...... ...... ...
Đi trên đường lớp gạch trong phủ, thật không ngờ gia tộc họ Nguyệt lại giàu có đến như vậy; nơi nào cũng là vàng là bạc, ngay cả cây cỏ, bùn đất cũng là loại quý hiếm. Đường trong phủ như mơ cung (8.8|||||), nếu ‘ thế trận’ này ở địa cầu có thể làm khu du lịch rất ăn khách nha, nơi này đi đâu cũng gặp nô tì quân lính xung quanh( chạng vạng: đây chưa phải hoàng cung mà T~T * đang trong công cuộc tìm nhân vật chính*)... .....Trên một cành cây cổ thụ, một bóng nha đầu lam nhạt thẩn thờ đưa mắt về phía xa, mái tóc hồng không châm cũng không buộc cứ để mặt gió thổi gọn sóng, làn da trắng thay tuyết, mịnh như bông dưới ánh nắng mặt trời nó lại càng tỏa sảng, khí tức bao trùm cơ thể khiến người nhìn ngạt thở khi nó lại không hợp với lứa tuổi oa nhi lên 10. Tuyết ngồi trên cây, tầm mắt lại phóng về cảnh quan ngoài kia, thật náo nhiệt, cư dân ở đây rất đông đúc, những bộ trang phục đủ màu sắc đủ kiểu đến cả màu tóc của họ, lời nói râm ran vui vẻ. Đã bao lâu rồi nàng chưa được nhìn thấy khung cảnh yên bình này, với ánh sáng của mặt trời? Nhìn lại bản thân mình, nàng cũng ở đây được một tháng, cơ thể tự bồi dưỡng ngày một tốt hơn không còn cái vẻ xanh xao như lúc tới đây nữa, trong thời gian qua nàng cũng đã tiếp nhận không ít kí ức của thân thể này ,có thể như nàng dần được thân thể này chấp nhận được mình, ngay cả huyễn lực cùng kiếm sĩ không học thân thể này cũng có sẵn giúp nàng hiểu. Có điều Tuyết không ngờ ‘nàng’ không phải là phế vật a~ mới 10 tuổi đã đột phá lên kiếm sĩ cao cấp, huyễn lực cũng có tất cả các hệ tu, màu chỉ mỗi là màu hồng nhẹ, nhìn nhầm sang màu trắng. Nàng là phế vật vậy mấy người trên địa cầu này là gì? Bây giờ chỉ còn là dược sư, xem như cũng tốt rồi đi, dù cho không